Từ Arknights Bắt Đầu Xây Dựng Thế Lực

Chương 33: Đào tẩu, quân đội tới



Chương 28: Đào tẩu, quân đội tới

Chương 28:

Trong lúc Twilight đang rời đi, tại tòa thị chính, nơi những người đứng đầu đang tụ họp lại quanh một đống lửa lớn ở trung tâm tòa nhà.

Họ là những người lớn tuổi, những người có tri thức, và những thợ mỏ khỏe mạnh nhất trong thị trấn.

Và họ ở đây để bàn bạc về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Vậy…khoảng chiều mai q·uân đ·ội sẽ tới và tiếp quản nơi này đúng không?” Một người đàn ông lên tiếng.

“Đúng! Thế là không cần phải lo sợ nữa rồi.” Một người khác lên tiếng.

“Mọi người biết đấy, mấy ngày qua, tôi còn chả dám đi tè vào ban đêm nữa cơ.”

“Vậy sao? Ha ha ha.”

“Cũng đúng thôi, chẳng ai có thể ngủ ngon được khi có một sinh vật như thế lảng vảng quanh đây.”

“Tôi vẫn còn cảm thấy hơi lo lắng khi thấy khung cảnh trong khu mỏ đó, nhưng q·uân đ·ội của chúng ta rất mạnh, họ sẽ bảo vệ chúng ta.”

“Đúng vậy, những người lính của Ursus sẽ dễ dàng tiêu diệt nó thôi.”

“Ha ha.”

Trong sự sôi nổi của đám đông trung niên đang cười đùa, bỗng một giọng nói trầm vang lên.

“Mọi thứ không đơn giản như thế đâu…”

Nhưng chưa kịp để giọng nói phát ra hết, một người khác chen vào.

“Im đi Adam, chúng ta đã thống nhất rồi, đứng có nói về vấn đề đó nữa.”

“Đúng vậy, ông phải có niềm tin đối với chính quyền chứ.”

Những người đàn ông khác thay nhau chen vào miệng Adam, khiến ông không thể nói gì hơn.

“Lũ ngu, một khi đám lính đó tới đây, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc. Cuộc sống nô lệ này sẽ lại tiếp diễn,”

“Và mấy người nghĩ họ sẽ bảo vệ chúng ta á. Mơ đi, mấy người quên Ursus là cái dạng gì rồi sao, nếu sinh vật đó xuất hiện thì có khi chính chúng ta sẽ phải trở thành mồi nhử để dụ nó ra đấy.”

“Và nếu khu mỏ có thiệt hại gì, thị trấn nãy sẽ gặp phải một cơn bão hay t·hiên t·ai gì đó đấy!”

Đó là những gì Adam muốn nói.

Nhưng không thể.

Mọi người trong thị trấn kính nể ông vì Adam có tri thức rộng lớn. Nhưng họ sẽ không dành sự tôn trọng đó quá nhiều.

Căn bản thì tri thức cũng không thể giúp cuộc sống hiện tại tốt hơn. Thay vào đó, chăm chỉ làm việc sống qua ngày đã ăn sâu vào tiềm thức người dân nơi đây.

Không những thế, người quản lý ở đây cũng khá thanh liêm và không ăn chặn tiếp tế.

Đó là lý do họ vẫn đặt niềm tin vào Ursus, và cho rằng họ vẫn là công dân của quốc gia này.

Họ vẫn tin nếu làm việc chăm chỉ thì sẽ có cơ hội rời khỏi đây.

Đối với tư tưởng này, Adam chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Là một người từng tiếp xúc với tầng lớp chính trị cao tầng, ông biết rõ chinh sách hà khắc đối với Infected của Ursus, đặc biệt là sau chiến dịch “Bloodpeak” người Infected đã trở thành những kẻ đứng mũi chịu sào để xoa dịu sự phẫn nộ của người dân và giải tỏa áp lực cho binh lính.

Vì suy cho cùng, hoàng đế Ursus kế vị lại quá vô năng và chẳng kế thừa được gì từ tiên đế Uman. Những quý tộc bảo thủ ngày càng bành trướng và khẳng định sự ảnh hưởng của mình và tin rằng c·hiến t·ranh sẽ khiến Ursus vĩ đại hơn.

Đó là tình trạng hiện nay của cường quốc từng là mạnh nhất trên bản đồ Terra.

“Không được, không thể dựa vào đám người này được, phải tự mình thoát khỏi đây.”

Quân đội đang được tập trung tại phía đông, Adam biết được điều này từ bức thư do một người bạn gửi.

Chỉ cần rời khỏi thị trấn rồi đến ẩn nấp tạm tại nhà của mẹ, đợi chiến dịch ở phía đông bắt đầu, ông có thể vượt biên.

Phần sau đó thì phải dựa vào Dualah, phụ thuộc vào thân thế của cậu ta.

“Vậy là phải chuẩn bị đi trong trưa mai, q·uân đ·ội chiều mới tới nên nếu đi sớm, họ sẽ không theo dấu được.”

Mang trong mình ý niệm vậy, Adam định từ biệt để trở về chuẩn bị.

Nhưng ngay lúc này.

Một tên thợ mỏ to lớn với râu ria xồm xoàm cất tiếng.

“Này, mọi người biết gì không?”

“Về tên nhóc mà chúng ta nhặt được ở trại lính ấy, nó rõ ràng không phải là một Ursine (người Ursus) phải không?”

“Ừ, thì sao?” Một người khác thắc mắc, chuyện đó thì liên quan gì.

“Chúng ta không biết nó là ai đúng không? Vậy lỡ nó là gián điệp từ một quốc gia khác thì sao? Nếu chúng ta đem nó nộp cho q·uân đ·ội, sẽ được thưởng lớn đấy, có khi đủ cho cả thị trấn sống trong vài tháng luôn.”

Tên thợ mỏ đưa ra ý kiến cho mọi, chủ ý của hắn là giao nộp Twilight vì cậu ta là kẻ ngoại tộc để đổi lấy lương thực.

Gần như ngay lập tức. một âm thanh phản đối vang lên.

“Câm mồm Ethan, đừng có đem tư thù cá nhân vào đây.”

Chủ nhân của nó không ai khác ngoài Adam.

Dualah là mảnh ghép kế hoạch quan trọng của ông, không có cậu ta, nếu có vượt biên được thì cũng không có nơi nào để đi, chưa kể tới gia đình ông.

“Nó chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa, con trai ông là kẻ gây chuyện trước, luật nhân quả thôi.”

Adam gằn giọng nói.

Nhưng Ethan thì cười lớn, hắn không dừng lại mà tiếp tục chế nhạo nó.

“Ha ha ha, đứa trẻ, có đứa trẻ nào có thể tạo ra lửa từ tay không không? À có khi nào nó chính là sinh vật mà chúng ta đang nói tới đấy, nó ở hiện trường v·ụ t·hảm s·át mà?”

“Im đi, ngu thì đừng có mà tỏ ra nhiệt tình, thằng nhóc đó sử dụng Arts đấy, nó là một Caster.”

Bắt ngay lấy điểm yếu của tên thợ mỏ Ethan, Adam phản biện lại.

“Người nói cái gì!”

Nghe Adam nói vậy, Ethan nổi điên lên.

Vốn là kẻ cục cằn, hắn lao tới định tóm cổ Adam nhưng bị những người khác cản lại.

“Hừ, y như thằng con, đúng là cả hai đều ngu như nhau, đáng đời.”

Nói rồi, Adam lạnh lùng quay đi. Ông không chấp mấy thể loại không có não như thế này.



Còn Ethan khi nghe thế, máu điên nổi lên tính lao đến h·ành h·ung Adam một trận.

Cơ thể hắn ta quanh năm lao động trong mỏ nên cũng có thể coi là cường tráng, nếu thật sự đánh thì Adam sẽ không bao giờ chịu nổi.

May là có những người khác cản lại.

Trơ mắt nhìn Adam rời đi, Ethan tức tối, hắn giận dữ quay lại hỏi những người khác.

“Đề nghị của tôi thế nào?”

Ethan là thợ mỏ có thể coi là cường tráng nhất trong thị trấn, đó cũng là lý do con trai hắn, Lethan lại trở thành đứa trẻ cầm đầu. Lời nói của hắn rất có trọng lượng.

Nhưng chỉ thế là chưa đủ để lay động lòng trắc ân của những người khác.

“Tôi không tán thành, lập luận của anh có vẻ hơi vô lý.” Một thợ mỏ có vẻ già đời đánh giá.

“Một đứa trẻ không thể nào làm được như vậy đâu.”

“Đúng đúng…” Nhiều người phụ hoạ theo.

Khiến Ethan càng sôi máu hơn.

“Tốt thôi, mấy người không làm thì tôi làm, lúc đó đừng có hối hận khi bị trừng phạt vì bảo vệ một kẻ xâm nhập.”

Bỏ lại câu đó, Ethan đạp cửa rời đi, qua cửa còn thuận chân đạp vỡ bình hoa cho bõ tức.

Thấy Ethan nóng giận như vậy, cùng với lời đe dọa kia, những người thợ mỏ khác chỉ đành mệt mỏi thở dài.

Adam thì quá coi thường người khác, còn Ethan thì lại là một người ưa thể diện.

Hai người gây chuyện với nhau đã không phải là chuyện hiếm.

Nhưng vẫn có vài người cảm thấy lo lắng.

“Chuyện cậu ta vừa nói vừa nãy…”

“Khôn sao đâu, nó không dám làm vậy đâu, chỉ là nhất thời tức giận thôi.” Một thợ mỏ già lên tiếng, cũng là trưởng lão của thị trấn được mọi người tôn kính.

“Ngày mai nó sẽ quên thôi, trời cũng khua rồi, mọi người giải tán đi.”

“À mà đứng quên mai dậy sớm để dọn dẹp, tôi không muốn thị trấn bừa bộn thế này khi q·uân đ·ội tiếp quản đâu.”

“Vâng, chúng tôi biết rồi, chúc ngài ngủ ngon.”

“Chúc ngủ ngon.”

“Tạm biệt.”

….

……………

Adam trở về nhà, ông lờ mờ thấy dấu chân trên tuyết nhưng không để tâm, chỉ vội bước vô nhà nằm ngủ.

Ông phải chăm lo việc báo cáo và trình bày cho q·uân đ·ội, trưa thì có một buổi tiệc nhỏ, tối thì lại bị triệu tập đến buổi họp vô nghĩa ban nãy.

Ông mệt mỏi và chỉ muốn đi ngủ ngay bây giờ.

Mở cửa bước vào phòng, ông nhìn thấy vẻ mặt cô con gái đang nằm bên cạnh vợ mình thấy buồn, nhưng cũng chả buồn để tâm.

Adam leo lên giường, nhắm mắt lại, th·iếp đi.

--------------Đường phân cách-------------------

Sáng hôm sau.

Adam, người rời phòng trễ nhất, ngày hôm nay lại là người dậy sớm nhất.

Vì căn bản là ông chả thể ngủ ngon.

Có thứ gì đó khiến ông day dứt không thể ngủ ngon.

Thế là ông rời giường và ngồi suy ngẫm về kế hoạch của mình trong phòng khách, chờ đợi Selena dậy.

Vào đúng 6:00 như thường lệ, Selena dậy và chuẩn bị bữa sáng.

Lúc này Adam mới nói sơ bộ về kế hoạch của mình cho bà nghe, cho dù có bị phản đối hay không, ông đã quyết định là phải đi trong hôm nay.

“Chúng ta chỉ mang những thứ gì quan trọng nhất, trong phòng còn chiếc vali cũ đúng chứ, chất đồ vào đó rồi đi thôi.”

“À mà, đánh thức hai đứa nhỏ dậy đi. Bảo chúng chuẩn bị luôn.” Adam nói, ông cũng đứng dậy và bắt đầu lấy hết tất cả những thứ có giá trị.

Còn Selena thì cũng đành nghe chồng, bà đánh thức Yelena đang ngủ say trên giường dậy rồi mới mở cửa phòng đánh thức Twilight.

Ở trong phòng, trên chiếc giường có một khối cộm lên trong chăn.

Bà Selena nhẹ nhàng tiến tới cất tiếng gọi.

Nhưng trong chăn chả có tiếng động hay cục cựa gì cả.

Thấy kì lạ, bà mới xốc chăn lên thì thấy…

Twilight đã biến mất, thay vào đó là một chiếc gối có kích cỡ gần bằng cậu ta.

Hoảng hốt, bà vội chạy ra báo cho Adam.

“Cái gì?!!”

Nghe thấy Selena nói thế, ông cũng vội chạy vào kiểm tra.

Quả thật, Twilight đã biến mất từ lúc nào.

Hoảng hốt, xen lẫn chút tức giận.

Nếu là Adam White ngày xưa, ông có thể bình tĩnh và phán đoán lại tình hình, đoán xem Twilight có thể đi đâu và làm gì.

Nhưng hiện tại thì không.

Giờ đây ông đang lo lắng cái được cái mất khi không tìm thấy cậu ta.

“Yelena!” Khi thấy cô con gái bước vào phòng sau khi làm vệ sinh xong, ông quát lớn.

“Nó đâu rồi!” Ông tức giận chỉ vào chiếc giường.

“Vâng?” Yelena cũng mới tỉnh ngủ, cô chưa hiểu gì cả.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc giường trông không lấp ló sau lưng cha mình, cô nhớ lại những gì xảy ra tối qua.

“Con không biết.” Cô bé nói dối, quyết định bảo vệ bạn mình.

“Sao mày lại không biết, mày dính với nó mấy ngày qua mà, nói mau, rốt cuộc nó đi đâu!”



Adam không tin lời cô bé, ông liên tục chất vấn.

Nhưng may mắn là Selena vẫn còn đủ minh mẫn, bà cản ông lại.

“Đủ rồi, thằng bé đã rời đi rồi, đây là điều không thể thay đổi được.”

“Giờ mình tính làm gì đây.”

Adam giờ cũng đã hơi bình tĩnh lại.

“Giờ phải làm gì đây?”

Đây là một câu hỏi nan giải.

Cuối cùng, Adam quyết định.

Dù ở lại thì cũng mục rữa ở đây, rời đi khi không có đích đến cũng nguy hiểm, nhưng còn đỡ hơn không có tương lai.

Thế là ông quyết định.

Vẫn giữ kế hoạch ban đầu, trốn đi đến nhà bà nội của Yelena để quan sát tình hình.

Đợi tình hình lắng xuống rồi vượt biên.

Không nhiều lời nữa, Adam hối thúc vợ con sửa soạn đồ chuẩn bị rời đi.

Lúc họ ra khỏi cửa thì đã hơn một tiếng rưỡi.

Dù là ban ngày nhưng hầu hết mọi người đều ở trong nhà, họ có thể rời đi mà không ai để ý.

Nhưng có một chuyện không may đã sảy ra.

Đứng đợi họ ngay trước cửa

Là một vị khách quen không mời mà tới.

“Ông tính đi đâu vậy, học giả đáng quý?”

Ethan, tên thợ mỏ tối qua đang đứng trước cửa nhà Adam, có vẻ như đang chờ đợi ông.

“Ngươi có ý gì đây?” Adam cảnh giác hỏi.

Hai người đã xảy ra xung đột rất nhiều lần nên ông biết Ethan là một kẻ ngu ngốc nhưng thừa cơ bắp, nhưng hắn cũng không thể vô cớ h·ành h·ung người khác.

Nên việc Ethan xuất hiện ở đây để báo thù là điều khó thể xảy ra.

Nhưng Adam có một dự cảm xấu.

Có điều gì đó đang tới, và nó chắc chắn liên quan tới việc hắn ở đây.

“Ngươi đã làm gì?” Ông hỏi.

“Không có gì, chỉ là muốn gặp vị khách nhỏ kia của ông một tí thôi.” Ethan cười, nhưng ai cũng có thể thấy sự nham hiểm hiện lên trong nó.

Adam không biết hắn định làm gì, ông điềm tĩnh đáp.

“Rất tiếc nó m·ất t·ích từ sáng nay rồi. Tôi đang đi tìm nó đây.”

Đồng thời cũng hướng ánh mắt lạnh giá đuổi hắn đi.

“Nếu không còn gì nữa, thì ngươi có thể đi khỏi đây.”

Nhưng Ethan lại không hề bỏ đi, hắn cứ đứng đó chắn đường.

“Đừng phũ phàng thế chứ, tôi chỉ muốn gặp cậu ta để mở mang tầm mắt thôi mà.”

“Tôi nói rồi, nó biến mất rồi!” Adam thiếu kiên nhẫn nói lớn.

Ethan cũng không cam lòng yếu thế đáp trả.

“Tôi khuyên ông lần cuối, giao nộp thằng nhóc đó đi, ông sẽ có thể tiếp tục cuộc sống an bình hiện nay.”

“Nếu không thì sao? Ngươi có thể làm gì được chứ.” Adam buông lời chế diễu, ông biết những người khác trong thị trấn sẽ không đồng tình với ý kiến đem một đứa nhóc đi trao đổi một ít nhu yếu phẩm.

Đó là lý do ông không lo lắng lắm nếu hắn ta bắt đầu một cuộc bỏ phiếu quyết định.

Nhưng khuôn mặt cười nham hiểm của Ethan khiến ông cảm thấy bất an.

“Người đã làm gì?”

“Không có gì.” Giống như đứa con của hắn, Ethan cười phá lên rồi nói tiếp.

“Chỉ là thông tin cho q·uân đ·ội về sự hiện diện của thằng nhóc đó thôi.”

“Cái gì!!!” Adam sốc trước thông tin này. Selena từ đầu không nói gì, chỉ ôm Yelena trong ngực. Còn cô bé, nghe thấy người cha của kẻ bắt nạt mình đang chế diễu Twilight, cô tức giận lườm hắn.

“Bất ngờ phải không?”

Ethan cười ngạo nghễ cười.

“Ta đã nói cho họ biết về nó, và q·uân đ·ội đã lập tức xuất phát. Chỉ vài phút nữa thôi, họ sẽ có mặt ở đây.”

“Tên khốn, ngươi biết ngươi đã làm gì không.” Adam gào lên.

Hắn ta không những mang q·uân đ·ội tới đây mà còn kể cho họ về thằng nhóc Dualah, nếu như dân làng không nộp nó ra thì chắc chắn sẽ bị khép tội che dấu gián điệp.

Mà không, cho dù có nộp ra thì kết cục cũng chẳng khá hơn.

Không còn thời gian nữa, phải rời khỏi đây ngay lập tức.

Không nhiều lời, ông lập tức xoay người bảo vợ con rời đi nhanh.

Thấy thế, Ethan ngăn họ lại.

“Này, ông định đi…”

Nhưng chưa kip nói hết câu, một mũi tên đã găm vào chân hắn.

“Gah!” Ethan gào lên đau đớn, còn Adam thì bình tình lắp một mũi tên khác vào cây nỏ cầm tay.

Ông đã lén lấy nó từ xác của một người lính trong khu mỏ, và giờ nó đã phát huy tác dụng.

Lắp xong mũi tên, ông bỏ mặc Ethan đang gào thét rời đi.

“Chúng ta không thông báo cho mọi người à?” Lúc này, Selena một tay ôm Yelena, tay còn lại kéo theo vali cất lời.

“Không, không kịp đâu.” Adam lạnh lùng trả lời.



Bọn người đó c·hết thì cũng chả ảnh hưởng gì tới ông.

Nhìn ngoài thế chứ chả tốt lành gì đâu.

“Đưa vali đây cho anh rồi chạy nhanh đi, nếu tên kia cứ la hét như thế nữa thì chẳng bao lâu đám lính sẽ kéo tới đây đâu.” Adam nhìn lại về phía Ethan đang la hét chửi rủa ông từ phía sau thúc dục.

Selena nghe theo, đưa vali cho ông rồi ẵm Yelena chạy theo.

“Có chuyện gì sao mẹ.” Yelena, đang ngồi trong vòng tay của bà, hỏi. Cô thấy cha mẹ đang lo lắng sau khi nói chuyện với cha của tên Lethan đáng ghét kia nhưng không hiểu tại sao.

“Không có gì đâu con, mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Bà Selena không giải thích mà chỉ ôm chặt lấy cô

Nghe vậy, cô phồng má.

Cha mẹ lúc nào cũng vậy, chả cho cô biết gì cả.

“Ước gì Twilight vẫn còn ở đây.” Cô thầm mong.

----------------

“Adam c·hết tiệt ngươi dám!!!”

Ethan đau đớn la hét, vứa cố gắng rút mũi tên ra.

Tiếng hét của hắn đánh động tới những ngôi nhà xung quanh. Một vài người ra ngoài xem có chuyện gì.

Thấy Ethan đang ngồi dưới đất, một bên chân thì bê bét máu, nhiều người hoảng hốt vây lại kiểm tra hắn.

“Ông sao vậy, Ethan.”

Trong khi một người phụ nữ đang băng bó v·ết t·hương cho hắn, một người đàn ông khác cất lời hỏi.

“Là Adam, hắn có âm mưu g·iết tất cả chúng ta, hắn đã giấu thằng nhóc mà chúng ta mang về, và giờ hắn mang theo vợ con trốn rồi!” Không do dự, Ethan tố cáo Adam.

Nhưng nhiều người lại tỏ ra nghi hoặc.

“Không thể nào, Adam là một người rất tốt bụng mà.”

“Chúng ta cũng đối xử họ rất tốt mà.”

“Không thể nào ông ấy lại làm như thế được.”

“Không đâu, tôi cũng thấy nghi ngờ từ lâu rồi, hắn luôn làm những gì có lợi cho mình thôi.”

Họ bàn tán, nhiều người tin lời Ethan, vài người thì lại tỏ ra ngờ vực.

“Mấy người đừng có đứng đó nữa, mau chạy đi bắt hắn ta lại đi, lát nữa khi q·uân đ·ội đến đây, tất cả chúng ta đều sẽ bị khiển trách đấy.”

“Không cần nữa đâu.”

Ngay lúc này, một giọng nói lạ mang lên, nó không phát ra từ người trong thị trấn.

Mọi người quay đầu về hướng phát ra giọng nói.

Đó là một người đàn ông mặc quân phục của đội tuần tra, hắn hướng ánh mắt về phía Ethan. Mặc dù bị che bởi một tấm kính, ánh mắt của hắn không hề gì là dễ chịu.

“Sĩ quan.” Ethan nhận ra ông ta.

Tối hôm qua trong khi chạy về phía doanh trại q·uân đ·ội đóng quân tạm thời, hắn bắt gặp người đàn ông này dẫn theo một vài người lính đang tuần tra xung quanh. Và hắn đã cáo trạng về tất cả mọi thứ cho ông.

“Vậy là hắn chạy rồi à.” Đội trưởng đội tuần tra hỏi Ethan, nhưng giọng nói của hắn lại có vẻ không quan tâm tới chuyện này lắm.

“Xin lỗi thưa ngài, bọn tôi sẽ đi bắt nó lại ngay.” Ethan vội xin lỗi nói, hắn quay sang thúc dục những người thợ mỏ đuổi theo Adam bắt ông ta lại.

Nhưng tên đội trưởng đã ngăn lại.

“Ồ không cần đâu, các ngươi không cần làm như vậy, cứ an nghỉ đi.”

“Vâng thưa ngài?”

Những người thợ mỏ không hiểu được lời mà tên đội trưởng nói, nhưng hắn cũng chả giải thích gì mà giơ tay lên.

Lập tức, một loạt tên bay tới ngắm về hướng những người thợ mỏ đang đứng.

“Cái gì?!!”

“Á.”

“Chuyện gì vậy?!!”

Những người thợ mỏ chưa kịp định hình, một toán lính tuần tra đã lập tức xuất hiện, rút dao và s·át h·ại tất cả, những người còn lại vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Vì những người thợ mỏ trai gái tất cả cũng khá đông, còn chỉ có khoảng mười tên lính nên vẫn còn vài người không c·hết ngay lập tức mà cố gắng phản kháng hoặc van xin tha mạng.

Nhưng họ không thể nào chống lại được một toán lính được vũ trang.

Không bao lâu trước khi một lưỡi dao chém ngang cổ của người thợ mỏ cuối cùng, máu tươi chảy ra ồ ạt, ông ta vô lực ngã xuống đất.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, toán lính dừng hành động lại và đợi lệnh tên chỉ huy nãy giờ đang đứng xem.

“Nhanh đấy.” Hắn khen ngợi thuộc hạ của mình rồi truyền đạt mệnh lệnh.

“Làm như mọi khi, tụ tập bọn trẻ con rồi t·hiêu s·ống chúng.”

“Vài người đi tìm thứ gì đó có giá trị đi.”

“Những người còn lại thì chuẩn bị cho nổ khu mỏ đi”

“Vâng thưa ngài!”

Bọn lính hào hứng tuân lệnh, rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên làm chuyện này.

Việc phá hủy những khu mỏ còn có giá trị là bị cấm, vì Ursus đang trong tình trạng kiệt quệ, họ cần mọi nguồn lực có thể.

Nhưng những kẻ tham lam này lại không để ý, chúng làm giả lệnh để rút lính đồn trú đi rồi tàn sát khu mỏ, lấy đi những gì có giá trị.

Và họ cũng là những kẻ tạo ra t·hảm k·ịch ở những ngôi làng lúc trước Twilight cùng đồng bọn đi qua.

“Thưa ngài, còn tên đã chạy thì sao ạ?”

Lúc đám lính chuẩn bị thực hiện mệnh lệnh, một tên có vẻ như là phó chỉ huy đến nói với tên đội trưởng.

“Ừ, hắn có vẻ có v·ũ k·hí đúng không, còn tên gián điệp mà tên côn trùng tối hôm qua nói nữa…” Hắn ta ngập ngừng suy nghĩ một hồi rồi ra lệnh.

“Đưa hai tiểu đội lên xe lập tức đuổi theo hắn. Bảo chúng không được để bất cứ tên nào còn sống mà chạy thoát.”

“Vâng, tôi lập tức đi phân phó.”

Nhưng trước khi rời đi, hắn còn nhắc nhở đôi trưởng một thứ nữa.

“Thưa ngài, tôi quên hỏi, chuyện sinh vật xuất hiện gần đây thì sao ạ?”

“Gì nữa, chuyện đó sẽ có một tướng quân cùng q·uân đ·ội của ông ta được phái tới đây, đừng có lo.”

“À mà đúng rồi, bảo mấy tên kia giữ lại vài thằng nhóc, có lẽ họ sẽ cần chúng làm mồi nhử đó ha ha ha.” Tên đội trưởng cười lớn, có thể đóng góp này sẽ được thêm tiền thưởng, hắn háo hức chờ nó.

“Vâng, ngài cứ tiếp tục thư giãn đi ạ.” Tên đội phó được lệnh rời đi, trong khi tên đội trưởng vẫn ngồi đó xem đám lính làm việc.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.