Hạ Trừng Trừng có chút nghi ngờ, nhìn ánh mắt của Vương Lệ Na phát hiện cô ấy đang nhìn chằm chằm tay mình.
Thật ra nhìn tay thì dễ dàng để lộ công việc của cô nhất.
Đặc biệt giống như tay thon dài, mềm mại của Hạ Trừng Trừng, móng tay gọn gàng không dính chút vết bẩn nào.
Đối lập với bàn tay Vương Lệ Na bị nước ăn.
“Cũng không xem như lần đầu tiên đến đây đi!”
Hạ Trừng Trừng nhún vai:
“Trước kia lúc còn là phóng viên, tôi còn đi qua những nơi càng tệ hơn nơi này nữa, nhưng mà đúng là hôm nay tôi đến tương đối vội vàng.”
Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn Vương Lệ Na, giọng điệu chân thành:
“Cô Vương, thật xin lỗi, tôi lừa ngươi, tôi không phải tới làm sưu tầm, tôi là một paparazzi, muốn phơi bày chuyện lúc trước đã xảy ra với cô ra ngoài ánh sáng.”
Vương Lệ Na ngơ ngác nhìn Hạ Trừng Trừng, trong ánh mắt giống như cá c.h.ế.t khó được hiện lên một tia mong đợi.
Một giây sau, cô ấy lấy tinh thần lại, cười chế giễu nói:
“Nói cho cô biết cũng vô dụng.
Tôi nhìn là biết cô rất có tiền, nhưng mà muốn chống lại bọn họ, có tiền thì không đủ.
Tôi cũng không ôm hy vọng với cô, cô trở về đi!”
Vương Lệ Na nói xong, móc chìa khóa muốn mở cửa ra.
Chìa khóa cắm vào ổ khóa, bởi vì có năm đầu, mắc kẹt một lúc.
Vương Lệ Na dùng sức vặn, ổ khóa phát ra tiếng cùm cụp, cô ấy đẩy cửa ra đang định đi vào.
“Dù sao như vậy cũng không được, vì sao cô không muốn thử một lần chứ?”
Hạ Trừng Trừng đột nhiên nói:
“Biết đâu lúc này có thể thành công đó?”
Vương Lệ Na dừng lại, cô ấy đưa lưng về phía Hạ Trừng Trừng, không quay đầu lại.
Nhưng hai vai cô ấy run rẩy, tay cầm lấy then cửa cũng dùng lực nắm chặt.
Bên tai vẫn luôn quanh quẩn lời của Hạ Trừng Trừng nói:
“Vì sao cô không muốn thử một lần chứ? Vì sao cô không muốn thử một lần chứ…”
“Cô cảm thấy thế nào?”
Vương Lệ Na đột nhiên hỏi:
“Cô đi kêu oan vô số lần, đi khởi tố vô số lần, vô số lần muốn thử lại một lần, rồi ảo tưởng có một ngày thật sự có một người địa vị cao trên thế giới này có thể đòi lại công bằng cho mình…
Nhưng kết quả có một ngày, khi cô quỳ gối toà án cửa giơ băng rôn khởi tố, lại nhìn thấy những người đã từng làm mình tổn thương lúc trước vừa nói vừa cười mà đi vào.
“Cô biết cảm nhận lúc đó ra sao không?
Người bị hại là cô quỳ xuống đất cầu giúp đỡ, mà những tên hại người đó lại vô cùng đắc ý, không coi ai ra gì, chỉ nhẹ nhàng đuổi cô ra khỏi nơi khởi tố.”
Giọng nói của Vương Lệ Na mang theo ai oán, còn có tiếng khóc thút thít không dễ nhận ra, quanh quẩn ở trong ngõ nhỏ hẹp dài.
“Cho nên sao tôi có thể đấu được với bọn họ chứ? Bọn họ chính là cùng một loại người!”
Vương Lệ Na nói xong, cũng không kìm được nước mắt, cô ấy nhanh chóng rút chìa khóa ra, trốn vào trong căn phòng thuê.
Hạ Trừng Trừng từ xa bước lên trước, lúc thấy cánh cửa căn phòng cho thuê phòng sắp đóng lại, duỗi chân ngăn cửa phòng đóng lại.