Chương 55: Tâm cảnh huyền bí và "sức hút" của tài nữ
" Cô ta bắt mẹ em!" Thái Quân gằn giọng, nắm tay siết chặt. Gương mặt hắn lúc này vừa mang vẻ thù hằn, lại vừa có vẻ thống khổ và bất lực.
Nhật Lâm nghe được lời này cũng đại khái đoán được nguyên nhân hậu quả. Mẹ hai người này nhúng chàm, vị Tử Băng kia dẫn người tới bắt, nên hắn căm thù cô ta.
Đơn giản là vậy!
Bây giờ kẻ thù lại có khả năng biến thành vị cứu tinh, đả kích này quả thật khó chịu nổi.
Nhật Lâm yên lặng nhìn hai người. Hắn cũng không giỏi ăn nói, chẳng biết khuyên cái gì.
Lúc này Tường Vi cũng lên tiếng, giọng khàn đặc:
" Em biết là do mẹ em làm sai. Nhưng bà ấy cũng đã chịu quá nhiều đau khổ nên mới dẫn tới như thế. Bà rất thương tụi em, thế mà… thế mà…"
Nhật Lâmquay sang nhìn cô gái đang khóc thút thít trước mặt, thở dài.
Thương thì thế nào chứ? Làm sai, thì phải trả giá! Cần gì lắm lý do.
Thế giới này, ai mà chẳng có lý do cho việc làm của mình!
Hắn nói:
" Cứu bà ấy hay trả thù, tụi em chọn cái nào?"
Hai chị em nghe xong lời ấy, thân thể lập tức run lên. Nhưng cũng không cách nào mở miệng trả lời.
Nhật Lâm lắc đầu, quay người bước đi:
" Hai đứa ngốc, vốn cũng không phải là thù. Trả cái gì mà trả!"
Hắn đi, nhưng để lại nơi đây hai kẻ với ánh mắt mờ mịt dõi theo, không… đã từ từ có chút ánh sáng.
Tâm cảnh, không phải chỉ là cái tên để trưng bày.
Dù chỉ là lời nói đơn giản, ai cũng có thể nói. Nhưng tâm cảnh có thể trực chỉ nhân tâm, khiến người thấy rõ. Đây mới là sức mạnh chân chính của nó.
…...
30 phút sau, sảnh dạ tiệc.
Thùy Linh ôm lấy cánh tay Nhật Lâm, tò mò hỏi:
" Thay đổi của hai chị em kia, là do anh nói gì hả?"
Lúc nãy đạt thành hiệp nghị xong, mọi người bước ra liền thấy Tường Vi và Thái Quân đứng chờ ở đó, bên cạnh là Nhật Lâm.
Hai cô cậu này sau khi bình tĩnh liền quay trở lại sảnh, cũng chạy tới bên cạnh Nhật Lâm.
Bọn họ tuy không nói gì, nhưng nét thù hằn tiêu giảm trên mặt Thái Quân và vẻ thanh thản của Tường Vi lại khiến mọi người giật mình.
Ngay cả người lạnh lùng như Tử Băng cũng không ngoại lệ.
Hai người này đã trải qua cái gì mà biến đổi lớn như vậy?
Nhật Lâm cầm lấy một quả nho bỏ vào miệng, cười đáp:
" Nói thẳng mà thôi. Có vẻ hiệu quả cũng không tệ."
" Chà chà, hôm nay mới phát hiện người yêu của em thật không tầm thường à nha. Biết chơi đàn, lại biết thuyết phục người khác. Nói đi, anh còn biết thứ gì nữa, đá banh, ca hát, múa lửa…?"
" Khặc...khặc… bớt giỡn đi, đâu ra mà lắm thế. Có nhiêu xài hết rồi!"
" Hì!"
Lúc này, Bích Ngọc bỗng nhiên đi tới nói:
" Hai đứa nó tuy không nói gì nhưng nhìn ánh mắt thì tôi đoán hẳn là nhờ có anh thuyết phục. Tôi xin đại diện hai đứa cảm ơn anh rất nhiều."
Nhật Lâm cảm thấy bất ngờ, nói:
" Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, tôi chỉ nói vài câu. Hai đứa nó vốn là hiểu rõ điều này, nếu không lúc nãy đã không chỉ đơn giản là bỏ đi rồi."
Quả thật theo lẽ thường chỉ là chuyện nhỏ. Đạo lý này ai chả biết, không lẽ thật chọn trả cái mối thù vô lý kia.
Nhưng Nhật Lâm lại không biết, hai chị em Tường Vi cũng không phải là loại dễ nghe người khác nói. Nếu không cũng đã không bỏ trốn ra ngoài hồ chơi rồi. Nguyên nhân là vì chuyện của mẹ chúng. Mẹ b·ị b·ắt, nhưng không ai dám bênh vực, cũng không ai đi cứu giúp mẹ, nên lâu dần mới hình thành tính cách này.
Lớn lên thì có hiểu chuyện một chút, nhưng tính tình đã cố hóa, rất khó sửa đổi. Nếu không phải Nhật Lâm từng cứu hai chị em họ, e rằng tiếp cận cũng đã không dễ, huống chi là nói chuyện khuyên nhũ.
Bích Ngọc mỉm cười, nói thêm một câu rồi đi:
" Dù thế nào cũng rất cám ơn anh. Sau này nếu có dịp, mời anh đến Trung Châu chơi."
…...
Dạ tiệc tiếp tục.
Thùy Linh lúc này cũng kể cho Nhật Lâm nghe nội dung cuộc họp.
Về cơ bản là bán hợp tác. Ngoài riêng phần mình tự phát triển, không thể công kích nhau, còn lại cùng hợp tác với Tử Băng.
Chỉ Tử Băng mà thôi. Vì cô ta cũng không đại diện cho liên minh, cũng chưa từng dùng tài nguyên của liên minh.
Nếu nàng vấn đỉnh, nàng sẽ dựa theo hiệp nghị đi thực hiện. Đương nhiên nàng không làm không công, nhưng đây là bí mật, ngay cả Thùy Linh cũng không biết cụ thể.
Còn nếu người của một trong năm tập đoàn vấn đỉnh?
Hên xui vậy!
Nhưng cho dù có tập đoàn tâm hoài quỷ thai, chỉ cần có 1-2 cái thành tâm hợp tác với Tử Băng, xác xuất vấn đỉnh của nàng vẫn là cao nhất. Nên mọi người cũng xem như chấp nhận.
Nghe xong, Nhật Lâm cau mày, nghi ngờ hỏi:
" Hóa ra mọi người đồng ý hiệp nghị là do vị kia tham gia vào? Ngộ ta? Đáng lý vị kia cho dù không căm ghét lây bọn họ, chí công vô tư, nhưng cũng không đến mức phải giúp bọn họ chứ. Đã bắt trưởng bối, rồi lại giúp hậu bối?"
" Em cũng không thật rõ ràng. Nhưng một số ít cao tầng của ngũ đại tập đoàn biết ông ta, cũng thật sự tin tưởng ổng." Thùy Linh nhún vai. Nàng dù sao cũng chưa từng tham gia vào hoạt động của tập đoàn, không biết các tầng sâu trong đó cũng bình thường.
" Vậy tại sao là con gái ông ấy mà không phải ông ấy?"
" Thư Tuyết đích thực là muốn nhờ ông ấy giúp. Nhưng ông ấy nói để Tử Băng làm. Cũng không cam đoan cái gì, tin không tin thì tùy."
Nhật Lâm bó tay:
" Vậy cũng được?"
" Vậy cũng được. Lúc nãy mọi người đã gọi thẳng cho trưởng bối, và đạt được sự đồng thuận."
Thùy Linh đối chuyện này cũng không quan tâm lắm, dù sao có Nhật Lâm ở đây rồi.
…...
Dạ tiệc tiếp tục.
Lúc này đây đã đi đến hồi cuối. Một vài người cũng thi nhau lên sân khấu biểu diễn góp vui, ca hát, nhảy múa, thậm chí là… làm thơ.
Phải, làm thơ!
Bắc Châu là cái nôi của nghệ thuật. Nếu không phải mới vừa qua đông, xuân chưa bắt đầu đến, nên đường phố hiện nay còn có chút cô tịch. Bằng không ráng đợi khoảng dăm năm mười bữa nữa thì sẽ thấy một sự khác biệt đáng kể.
Đầy đường xuân sắc nhộn nhịp, câu đối thi từ đua nhau bay lượn khắp các ngõ.
Nhật Lâm vừa nhìn mọi người biểu diễn, vừa tiếp tục hỏi:
" Nãy giờ cứ nhắc Thư Tuyết Thư Tuyết, sao không thấy cô ta xuất hiện? Đáng lẽ hội nghị quan trọng như thế, cô ta không thể nào vắng mặt được."
Thùy Linh nghe vậy thì thần sắc bỗng trở nên có chút u buồn. Nàng vừa tình mở miệng trả lời thì đột nhiên một âm thanh tựa như ai oán vang lên trong sảnh:
" Aaaa…..Thư Tuyết, sao cô lại khổ thế này?"
Hai người Nhật Lâm giật mình quay lại, nhìn vào nơi âm thanh này phát ra.
Lúc này, âm nhạc trong sảnh đã ngừng lại, mọi người đều quay đầu nhìn kẻ vừa la lên khi nãy.
Chỉ thấy ngay giữ sảnh lúc này xuất hiện một người thanh niên độ cỡ 28 tuổi. Mặc dù trang phục trên người khá trang trọng nhưng hiện tại đã trở nên xốc xếch. Gương mặt anh tuấn chứa đầy nước mắt, thể hiện một nỗi niềm ai oán đau khổ.
Hắn ngồi đó, hai tay ôm lấy một bức tranh đã ướt nhẹp, vừa nhìn vừa rống.
Đa số mọi người trong sảnh đều có vẻ nhận ra anh ta, vì trên mặt của họ đều không thể hiện sự kinh ngạc. Phảng phất tựa như đây vốn là một phần của bữa tiệc.
Một số trên vẻ mặt thể hiện sự xót xa, một số thì chẳng đáng, cũng có một số thì… xem thường.
" Chuyện gì vậy?" Nhật Lâm nghi hoặc.
" Em cũng không biết? Anh ta là ai vậy? Sao lại thốt lên như thế?"
Đột nhiên, một âm thanh sau lưng hai người vang lên:
" Anh ta tên Thi Hạo, là người hâm mộ… chị tôi. Một… fan cuồng!!!"
Người trả lời chính là Diệp Nhân. Bên cạnh hắn lúc này cũng có những người của ngũ gia tộc và Tử Băng khi nãy.
Bọn họ nguyên bản tính đến đây tìm Thùy Linh và Nhật Lâm để tụ họp trò chuyện, mục đích là để gia tăng tình cảm các bên nhằm thuận lợi cho hợp tác. Ai ngờ lại xảy ra chuyện này.
Nhật Lâm nghi hoặc:
" Ở đây cũng có fan cuồng? Mà sao lại…"
Hắn định hỏi sao lời nói nghe có vẻ không hay như vậy, tựa như trù ẻo. Nhưng bỗng nhiên hiểu ra điều gì nên ngưng lại.
Diệp Nhân tiếp lời, trong giọng nói cũng lộ ra sự bất đắc dĩ:
" Sao lại nghe giống như trù ẻo? Thật ra chị tôi hiện tại đã không còn ý thức, như người thực vật. Thi Hạo trước đây thầm mến chị đã lâu, từ khi nghe tin chị tôi bị… liền cũng trở nên như vậy. Mỗi năm tụ hội đều đến đây làm như thế, cũng không thật sự q·uấy r·ối cái gì. Tôi cũng không thể…"
Nhật Lâm nghe thế, liền kinh dị nhìn người đang rên rỉ kia:
" Nhìn anh ta cũng không phải kẻ mất trí. Thật có người có thể khiến cho người khác trở nên như vậy?"
" Chị tôi có thể!!!" Diệp Nhân tự hào nói.
" Thật? Có thể so với Thùy Linh nhà tôi?"
" Anh…!"
Thùy Linh đỏ mặt xấu hổ gắt. Nào có ai khen bạn gái mình kiểu đó a.
Mọi người kinh dị nhìn Nhật Lâm. Không hỗ là kẻ có thể đuổi đi tên Đạo Hoàng!
Chuyện khi nãy đã có người báo cáo bọn hắn biết.
Thanh Hà mím môi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu và… ủy khuất.
Thanh Vân thì hừ lạnh một tiếng. Quả nhiên là tên miệng lưỡi dẻo quẹo.
Ba chị em Bích Ngọc cùng với Diệp Nhân và Quốc Nguyên cũng bó tay.
Còn Tử Băng thì… vẫn là ánh mắt xem thường!
" Khục… khục…!"
Nhật Lâm cũng đổ mồ hôi. Do lúc nãy có người nói Thùy Linh không thua gì người kia, nên hắn cũng lấy làm tò mò, ghim câu đó nãy giờ.
Phải biết, Thùy Linh bây giờ không chỉ đơn thuần là xinh đẹp mà thôi. Nói là thiên tiên thì có chút hơi quá, nhưng khí chất của nàng thông qua tu luyện Địa Kinh đã tăng lên rất nhiều, không phải mỹ nhân tầm thường có thể sánh bằng.
Hắn là chỉ lỡ miệng thốt lên!!!
Diệp Nhân nghe thấy hắn nói thế liền không phục. Hắn cảm thấy cần phải bảo vệ "địa vị" của chị mình:
" Đương nhiên! Không những vậy, tài hoa của chị còn là bậc nhất. Liên minh đệ nhất tài nữ. Không có một trong!!!"
" Vậy thì thật là thực chính danh quy!!!" Nhật Lâm cười bổ cứu.
Nhìn thái độ của Nhật Lâm, Diệp Nhân tức thì khó chịu. Hắn cắn răng lấy điện thoại ra, sau đó liền đem những hình ảnh và video xinh đẹp nhất của chị mình cho tên này mở rộng tầm mắt.
Nhật Lâm thấy vậy cũng đành đưa mắt ra nhìn. Không phải nói, quả thật không hề thua kém Thùy Linh của hắn.
" Mẹ nó, kém chút lại hố!" Nhật Lâm lại âm thầm đổ mồ hôi, xém chút hắn lại thốt ra suy nghĩ này.
Mặc dù thông qua hình ảnh thì khó cảm nhận được khí chất của nàng, nhưng qua phong cách sơ bộ thì có thể thấy được, đây chính là thư hương khí chất.
Người có loại khí chất này, không chỉ đơn giản là tài hoa xuất chúng mà thôi, chẳng những thế, mà còn phải đối với các loại nghệ thuật như cầm, kỳ, thi, họa v.v… có sự yêu thích, tiếp xúc và lắng đọng thật lâu mới có thể hun đút ra loại khí chất này.
Sự việc này tạm lắng, mọi người lại quay qua nhìn người thanh niên đang rên rỉ kia. Gương mặt hắn hốc hác, phảng phất như kẻ mất hồn.
Diệp Nhân nói tiếp:
" Thi Hạo cũng là một tài tử có tiếng tăm rất lớn. Nhưng sau khi thua chị tôi tại vài trận chung kết, từ kiêu ngạo chuyển thành tâm phục, lại từ tâm phục chuyển thành si mê, sau đó là không thể dứt rời. Vì chị tôi, anh ta đã sáng tác không biết bao nhiêu bài thơ từ ca ngợi vẻ đẹp của chị ấy, một số cũng rất nổi tiếng. Àiiii… tình trạng như vầy đã kéo dài mấy năm, ai nói cũng không nghe, kể cả chị tôi, sợ rằng…"
Diệp Nhân ngưng lại, nhưng ai cũng biết ý hắn muốn nói gì.