Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Chương 67: Chương 67



Người bị cho là chẳng là cái thá gì - Lê Thanh Chấp lại đang viết sách.

Để ánh sáng tốt hơn, hắn bê chiếc ghế đẩu và tấm ván gỗ ra cửa nhà, sau đó tập trung viết.

Viết được một lúc, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao vài lần.

Mỗi lần nhìn thấy hai đứa nhỏ, Lê Thanh Chấp đều dâng lên từ tận đáy lòng một ý niệm nhất định phải cố gắng thật tốt.

Con của hắn thật đáng yêu... hắn không muốn cả đời chúng chỉ có thể ở nhà làm ruộng.

Thời đại này, cuộc sống của người dân lao động quá vất vả, không chỉ làm việc cực nhọc mà còn phải chịu đủ loại lao dịch... Đàn ông trong thôn Miếu Tiền, c.h.ế.t vì lao dịch cũng không ít.

Hắn không muốn con cái mình phải chịu khổ như vậy, vì vậy, ít nhất hắn phải thi đậu cử nhân.

Nếu muốn báo thù cho nguyên chủ, hắn còn phải tiến xa hơn nữa.

Lê Thanh Chấp đang nghĩ đến chuyện tương lai thì Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao bưng một ít rau dại mà chúng hái được đến tìm hắn: "Cha ơi, cho cha này!"

Lê Nhị Mao thậm chí còn chu đáo đút rau đến bên miệng Lê Thanh Chấp!

Con trai hắn thật ngoan!

Lê Thanh Chấp vốn dĩ thích ăn ngon, nhưng rau tươi cũng mang lại năng lượng và vitamin. Hắn yêu tất cả những thứ có thể ăn trên đời này.

Dĩ nhiên, hắn càng yêu thương Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao hơn. Ôm hai đứa con hôn vài cái, Lê Thanh Chấp mới để chúng tiếp tục chơi đùa.

Đối với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, cuộc sống ở nông thôn tự do và vui vẻ hơn. Chúng còn nhỏ, thích chạy nhảy, nhưng ở nhà họ Chu ngay cả nói to cũng không được…

Lê Thanh Chấp mỉm cười nhìn hai đứa trẻ một lúc, rồi tiếp tục viết sách. Việc trả thù cho nguyên chủ, nhất định phải xếp sau gia đình.

Phải đảm bảo gia đình an toàn tuyệt đối, không bị liên lụy, hắn mới ra tay. Lê Thanh Chấp biết, nếu nguyên chủ ở đây, chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.

Thực tế, nguyên chủ chưa từng nghĩ đến chuyện báo thù, điều đó quá xa vời đối với hắn. Nguyên chủ chỉ muốn sống tốt.

Trốn thoát khỏi mỏ đá, trở về thôn Miếu Tiền, mơ mơ màng màng biết được Kim Tiểu Diệp đã sinh cho mình hai đứa con… Lúc lâm chung, nguyên chủ không nghĩ gì khác, chỉ mong hai đứa con của mình có thể khỏe mạnh trưởng thành.

Lê Thanh Chấp tiếp tục viết sách, còn Triệu Tiểu Đậu thì tận tâm tận lực dẫn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao chơi đùa.

Thông thường, trẻ con lớn tuổi sẽ không kiên nhẫn chơi với trẻ nhỏ, nhưng Triệu Tiểu Đậu là một ngoại lệ. Cậu bé có tính cách hơi hướng nội, thích chơi với trẻ con.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao cho cậu ăn cơm cháy, dạy cậu chơi cờ vây, cậu càng thêm yêu quý hai đứa trẻ này từ tận đáy lòng.

Hôm nay làm việc xong, Triệu Lão Tam dắt Triệu Tiểu Đậu về nhà, hỏi: “Tiểu Đậu, hôm nay con có vui không?”

Triệu Tiểu Đậu không chút do dự đáp: “Vui ạ!”

Hai bữa cơm hôm nay, cậu đều được ăn thịt! Món đậu hầm thịt cũng rất thơm.

Đối với Triệu Tiểu Đậu, ngày hôm nay giống như ngày Tết vậy.

“Vậy ngày mai cha lại dẫn con đến đó.” Triệu Lão Tam cười hiền hậu.

Ông không giống như Lê Lão Căn mặt dày, ban đầu ông cảm thấy ngại ngùng khi dẫn con đến nhà họ Lê ăn cơm.

Nhưng con trai ông thích… Ông đành mặt dày vậy.

“Dạ!” Triệu Tiểu Đậu buông tay Triệu Lão Tam, vừa đi vừa nhảy chân sáo, còn nói: “Cha ơi, Đại Mao và Nhị Mao giỏi quá, chúng biết chơi cờ vây! Bây giờ con cũng biết chơi rồi!”

“Là cái bàn cờ ô vuông đó hả?” Triệu Lão Tam hỏi, ba đứa trẻ chơi cờ với nhau, ông cũng nhìn thấy.

“Vâng ạ.” Triệu Tiểu Đậu đáp.

“Vậy lần sau cha sẽ làm cho con một cái, con có thể tìm ca ca con chơi cùng.” Triệu Lão Tam nói, ông cũng có thể làm cái bàn cờ gỗ đó.

TBC

Cha mẹ ở nông thôn, phần lớn chỉ chăm sóc đứa con lớn nhất, những đứa con sau, đều để đứa lớn giúp đỡ chăm sóc.

Triệu Tiểu Đậu cũng vậy, hồi nhỏ cậu thường được ca ca tỷ tỷ chăm sóc.

Mặc dù đôi bên có chút mâu thuẫn, nhưng thực ra cũng hòa thuận… Triệu Tiểu Đậu vui vẻ gật đầu.

Triệu Lão Tam lại dặn dò rất nhiều: “Tiểu Đậu, con nhất định phải nghe lời ca ca con, như vậy sau này ca ca con mới giúp đỡ con, ngày mai đến nhà họ Lê, con cũng phải chăm sóc Đại Mao và Nhị Mao cho tốt…”

Ruộng đất nhà họ Triệu sau này sẽ để lại cho ca ca của Triệu Tiểu Đậu, nghĩa là Triệu Tiểu Đậu sẽ không có đất.

Triệu Lão Tam sợ con trai sau này sống khổ, nên luôn dặn dò Triệu Tiểu Đậu phải ngoan ngoãn, như vậy sau này khi Triệu Tiểu Đậu lớn lên không có kế sinh nhai, có lẽ vẫn có thể tiếp tục sống ở nhà họ Triệu.

Tất nhiên, tốt nhất là để Triệu Tiểu Đậu có một nghề nghiệp.

Vì vậy, cách đây không lâu, Triệu Lão Tam đã đặc biệt tìm một người môi giới quen biết, nhờ người đó để ý xem có ai ở huyện thành tuyển học việc hoặc người hầu hay không.

 

Ông không yêu cầu người ta trả tiền, chỉ cần Triệu Tiểu Đậu có thể học được chút bản lĩnh, sau này có thể tìm được việc làm ở huyện thành là được.

Ví dụ như bồi bàn ở quán rượu, trong mắt Triệu Lão Tam đó là một công việc rất tốt - ở quán rượu, chắc chắn mỗi ngày đều được ăn no.

Trùng hợp là, hôm nay họ vừa về đến nhà, người môi giới kia đã đến.

Cái gọi là “người môi giới”, thực chất nên gọi là người trung gian, những người này quen biết nhiều người, biết nhiều tin tức, kiếm sống bằng cách bán nhà cho người ta, giúp người ta tìm việc…

Thậm chí có thương nhân muốn tìm ngoại thất, nói với người môi giới một tiếng, người môi giới cũng có thể giúp tìm người phù hợp, lo liệu mọi việc chu toàn.

Người môi giới tìm đến Triệu Lão Tam, nói: “Lão Tam, không phải ông nhờ ta để ý, tìm cho con trai ông một công việc tốt sao? Bên ta vừa có một cái đây!”

“Là công việc gì vậy?” Triệu Lão Tam có chút vui mừng.

Người môi giới nói: “Ông có biết nhà họ Hồng ở huyện thành không? Chính là gia đình rất giàu có đó, họ muốn tìm một người hầu cho cậu con trai út của họ.”

Triệu Lão Tam không hiểu biết lắm về huyện thành, ông ta là người ít nói, không thích nói chuyện phiếm, tuy cũng có đi làm thuê ở huyện thành, nhưng mỗi lần đều cắm cúi làm việc, không nói chuyện với ai.

Vì vậy, ông hoàn toàn không biết huyện thành có những người giàu có nào.

Tuy nhiên, hai ngày nay đến nhà ca ca giúp đỡ, nghe người dân thôn Miếu Tiền nói chuyện phiếm nhiều, ông cũng biết được không ít chuyện, ví dụ như huyện thành có một vị Chu lão gia rất giàu có, ngày nào cũng cho tiên sinh sao chép sách ăn thịt…

Còn nhà họ Hồng này, trưa nay ông cũng nghe người ta nhắc đến: “Có phải là… nhà họ Hồng mà đại thiếu gia đã thi đậu tú tài rồi không?”

“Đại thiếu gia nhà họ Hồng quả thực đã thi đậu tú tài.” Người môi giới nói.

Triệu Lão Tam hỏi: “Họ muốn tìm người hầu cho tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia đó, có phải là đứa có vấn đề về đầu óc không?”

Người môi giới rất ngạc nhiên: “Lão Tam, không ngờ ông lại biết rõ như vậy, đến chuyện này cũng biết! Chuyện này trước đây ta không biết, lần này nhà họ Hồng tìm đến ta, ta cố ý dò hỏi một phen mới biết, tiểu thiếu gia này quả thực có chút vấn đề, nhưng nghe nói không có gì đáng ngại, chỉ là hơi ngốc. Nhà họ Hồng sợ có người bắt nạt hắn ta, nên muốn tìm một đứa trẻ tính tình hiền lành, tuổi tác tương đương với hắn ta để chăm sóc.”

“Sao ta nghe người ta nói tiểu thiếu gia đó hay đánh người?” Triệu Lão Tam cau mày.

Mặc dù ông không thích nói chuyện phiếm, nhưng người khác nói chuyện phiếm ông vẫn nghe. Hôm nay Kim Mạt Lị nói chuyện với Kim Liễu Thụ, ông vẫn luôn nghe.

Kim Mạt Lị đang yên đang lành, hẳn là sẽ không nói dối chứ?

Triệu Lão Tam muốn tìm cho con trai một công việc tốt, nhưng con trai ông ngoan ngoãn như vậy, nếu cuối cùng bị một tên điên đánh… thì ông nhất định không nỡ.

“Ông nghe ai nói vậy? Sao có thể như thế được!” Người môi giới nói: “Hơn nữa tiểu thiếu gia đó cũng chỉ mới bảy, tám tuổi, còn nhỏ, cho dù có đánh người thì đã sao? Cũng không đau đến đâu.”

Triệu Lão Tam ấp úng nói: “Sao ta nghe người ta nói hắn ta rất béo, sức lực rất lớn?”

“Triệu Lão Tam, ông không muốn thì thôi, cần gì phải kiếm cớ này nọ?” Người môi giới kia không vui: “Nhà họ Hồng có rất nhiều tiền, đến nhà họ làm người hầu, một tháng được trả năm trăm văn, một năm còn được may bốn bộ quần áo, đây là công việc tốt khó tìm ở nơi khác! Nhà nào lại cho đứa trẻ không làm được việc gì nhiều tiền như vậy chứ!”

Triệu Lão Tam do dự không nói.

Nếu như không nghe Kim Mạt Lị nói, không biết tiểu thiếu gia nhà họ Hồng hay đánh người, e rằng ông đã vui mừng đồng ý rồi. Một tháng kiếm được năm trăm văn, một năm có thể tiết kiệm được năm quan, mười năm có thể tiết kiệm được năm mươi quan!

Con trai ông làm mười năm, là có tiền mua đất lấy vợ rồi, tốt biết bao!

Nhưng chuyện Kim Mạt Lị nói khiến ông sợ hãi, bây giờ lại cảm thấy người ta cho một tháng năm trăm văn, hình như có gì đó không đúng.

Thật sự có chuyện tốt như vậy, sao đến lượt ông chứ? E rằng đã bị người ta tranh nhau làm rồi!

“Lão Tam, cơ hội tốt như vậy sao ông không biết nắm bắt! Ta nói cho ông biết, ông không muốn thì nhiều người muốn!” Người môi giới không giới thiệu được thì không nhận được tiền môi giới, lúc này sắc mặt cũng không được tốt lắm.

Triệu Lão Tam thấy vậy, có chút sợ hãi: “Nhưng mà…”

“Vậy rốt cuộc ông có muốn công việc này hay không?” Người môi giới hỏi.

“Ta… ngày mai ta đi hỏi ca ca ta đã.” Triệu Lão Tam nói.

Triệu Lão Tam muốn đi hỏi ca ca vô dụng hơn ông sao? Người môi giới im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Được rồi, ta đợi ông một ngày, chỉ một ngày này thôi! Nếu Tiểu Đậu không đi, ta sẽ tìm người khác! Lão Tam, ta là có quan hệ tốt với ông, nên mới tìm đến ông trước.”

Người môi giới nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Bên nhà họ Hồng muốn tìm một người ngoan ngoãn nghe lời, còn biết làm việc nhà, tuổi tác phải tương đương với tiểu thiếu gia nhà họ… Điều này không dễ tìm.

Rất nhiều gia đình không nỡ để con cái chưa đến mười tuổi ra ngoài làm công, cho dù có nỡ… thì ngoại hình không ưa nhìn hoặc tính tình không tốt, chắc chắn cũng không được.

Người môi giới cảm thấy Triệu Tiểu Đậu là phù hợp nhất, nhưng không biết tại sao, Triệu Lão Tam lại không muốn.

Người môi giới đi rồi, Triệu Lão Tam quay sang nói với vợ là Phương thị về chuyện này.

Vợ của Triệu Lão Tam lớn tuổi hơn ông một chút, bà ta tính tình không tốt lắm, giọng nói có phần lớn tiếng, ngày thường không thân thiết lắm với ba đứa con.

Nhưng nghe Triệu Lão Tam nói xong, Phương thị nói: “Nếu đánh người, thì thôi bỏ đi.”

Bao ăn bao ở một tháng còn cho năm trăm văn, Phương thị cảm thấy nếu chỉ là để Triệu Tiểu Đậu đi chăm sóc một đứa ngốc, cho dù có phải hầu hạ nó ăn uống vệ sinh cũng được. Nhưng nếu đánh người… thì thôi vậy.

 

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.