Thu hồi dị năng, Lê Thanh Chấp nhắm mắt lại muốn ngủ.
Nhưng hắn lại không ngủ được.
Thở dài một tiếng, Lê Thanh Chấp tỉ mỉ hôn lên khắp mặt Kim Tiểu Diệp, sau đó mới chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay Lê Thanh Chấp ngủ rất ngon.
Từ sau khi xuyên việt đến thế giới này, không cần lo lắng nửa đêm bị zombie ăn thịt… đêm nào hắn cũng ngủ rất say.
Sáng sớm thức dậy, Lê Thanh Chấp vẫn dạy Kim Tiểu Diệp học chữ như thường lệ, tiện thể cùng nàng nấu cơm.
Gần đây, Lê Thanh Chấp dạy Kim Tiểu Diệp học chữ, “giáo trình” sử dụng đều là tự truyện của Chu Tiền.
TBC
Lúc viết quyển sách này, kiến thức của hắn còn hạn chế, cho nên vẫn luôn dùng ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu, lại gần như không dùng chữ khó, rất thích hợp để dạy Kim Tiểu Diệp học chữ.
Lê Thanh Chấp đọc cho Kim Tiểu Diệp nghe mấy đoạn, lại giải thích ý nghĩa của những từ ngữ mà Kim Tiểu Diệp chưa học, thì cơm trong nồi cũng đã chín.
Bây giờ bọn họ đã có hai cái nồi, một cái nồi nấu cơm, một cái nồi dùng để nấu thức ăn.
Lê Thanh Chấp để Kim Tiểu Diệp vừa nhóm lửa vừa đọc mấy đoạn mà hắn đã dạy, còn bản thân thì đập năm quả trứng gà, nấu một nồi canh trứng rau cải lớn.
Ngoài ra, hắn còn đặt củ niễng và khoai môn mà Triệu Lão Tam mang đến hôm qua lên trên xửng hấp.
Canh trứng rau cải dùng để chan cơm rất ngon, củ niễng chấm tương cũng rất đưa cơm.
Còn khoai môn, thì để dành lúc đói bụng lấy ra ăn lót dạ.
Lúc chuẩn bị bữa sáng, Lê Thanh Chấp cũng luôn chú ý đến Kim Tiểu Diệp đang đọc sách, Kim Tiểu Diệp đọc từng đoạn một, nếu như có chữ nào đọc sai, hắn liền lên tiếng nhắc nhở.
Đợi cơm nước xong xuôi, Triệu Tiểu Đậu và Kim Tiểu Thụ cũng đến.
Lê Thanh Chấp để bọn nhỏ tự mình múc cơm ăn, thấy Triệu Tiểu Đậu múc cơm ít hơn cả Lê Đại Mao, liền múc thêm cho cậu bé… Ăn cơm xong, hắn thay bộ y phục mà Chu Tầm Miểu tặng hôm qua, cùng Kim Tiểu Diệp đi vào thành.
Thi hội bắt đầu vào buổi sáng, kéo dài đến tận chiều, người thời này tổ chức hoạt động thường không chọn buổi tối, dù sao thì trời tối, đường về nhà không dễ đi.
Sau khi ra khỏi cửa, Lê Thanh Chấp liền gặp một số người trong thôn, ai nhìn thấy hắn, cũng đều khen y phục của hắn đẹp.
Y phục của hắn quả thực rất đẹp, hơn nữa trên người hắn ngoại trừ y phục ra, cũng không còn gì đáng khen nữa.
Tiếc là dung mạo hiện tại của hắn không thể cho người ta cảm giác phiêu dật như tiên, ngược lại, vì quá gầy nên có chút âm u.
Đến huyện thành, Lê Thanh Chấp liền đến nhà họ Chu.
“Lê tiên sinh, thiếu gia nhà ta tối qua về muộn, còn chưa dậy, phiền ngài đợi một lát.” Gia đinh nhà họ Chu bưng trà bánh lên cho Lê Thanh Chấp.
Trà là hồng trà, bánh là bánh trạng nguyên và bánh trôi nhân đậu đỏ, Lê Thanh Chấp đang ăn, liền thấy một thiếu niên mặc y phục giống hệt hắn đi vào.
Cùng một bộ y phục, mặc trên người người ta lại đẹp hơn hắn rất nhiều!
Nói chuyện một lúc, Lê Thanh Chấp mới biết thiếu niên này chính là Từ Khải Phi - người mà Chu Tầm Miểu đã từng nhắc đến với hắn, giúp hắn ta sao chép sách.
Từ Khải Phi không quen biết Lê Thanh Chấp, nhưng hắn ta còn nhỏ tuổi, dễ bắt chuyện, Lê Thanh Chấp nói chuyện với hắn ta mấy câu, hắn ta liền trò chuyện rôm rả với Lê Thanh Chấp.
Những người bên cạnh Chu Tầm Miểu gần như đều đã đọc tự truyện của Chu Tiền, nói chuyện một lúc, Từ Khải Phi còn hỏi: “Lê huynh, huynh đã từng đọc quyển sách viết về Chu lão gia chưa?”
“Đã đọc.” Lê Thanh Chấp nói.
Từ Khải Phi rất vui mừng: “Quyển sách này thật sự là càng đọc càng thấy hay! Ta thích nhất đoạn này…”
Từ Khải Phi trực tiếp đọc thuộc lòng mấy câu, nói với Lê Thanh Chấp quyển sách này viết hay như thế nào.
Lê Thanh Chấp có chút ngại ngùng.
Sách hắn viết cũng không hay, Từ Khải Phi thích như vậy, một là vì trong sách hắn có viết một số câu từ khiến người ta phải suy ngẫm, hai là… Từ Khải Phi trước đây chắc hẳn chưa từng đọc loại sách này.
Cho dù là Từ Khải Phi hay Chu Tầm Miểu, trước đây đọc nhiều nhất đều là tứ thư ngũ kinh, đột nhiên nhìn thấy một quyển tiểu thuyết sảng văn, sao có thể không thích chứ?
Ấn tượng của con người đối với quyển tiểu thuyết hay đầu tiên mà mình đọc, luôn luôn đặc biệt sâu sắc.
Từ Khải Phi lại hỏi: “Lê huynh, huynh thích nhất đoạn nào trong quyển sách này?”
Đúng lúc Lê Thanh Chấp đang suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, thì Chu Tầm Miểu rốt cuộc cũng đến.
Chu Tầm Miểu trông có vẻ hơi uể oải, sau khi vào phòng còn ngáp một cái.
“Tầm Miểu.”
“Chu huynh.”
Lê Thanh Chấp và Từ Khải Phi đồng thời chào hỏi Chu Tầm Miểu.
Chu Tầm Miểu nhìn thấy Lê Thanh Chấp liền có chút kích động: “Lê huynh, hôm qua huynh về nhà, có viết gì không?”
Tối qua Chu Tầm Miểu về nhà muộn, bởi vì hắn đã đến nhà Đinh Hỉ, xem tự truyện của Đinh Hỉ do Lê Thanh Chấp viết.
So với tự truyện của Chu Tiền, tự truyện của Đinh Hỉ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào hơn, dù sao thì bên trong có không ít tình tiết c.h.é.m giết.
Loại tình tiết này chắc chắn là thứ mà người trẻ tuổi thích nhất, dù sao thì Chu Tầm Miểu cũng đọc đến mức không dứt ra được, thậm chí còn cảm thấy quyển tự truyện này hấp dẫn hơn tự truyện của cha hắn.
Những chuyện mà cha hắn đã trải qua, trước đây hắn đã từng nghe qua, nhưng những trải nghiệm trước đây của Đinh Hỉ, hắn lại không biết.
Chu Tầm Miểu đến nhà họ Đinh vào lúc xế chiều, lúc đó Đinh Hỉ vừa mới về đến nhà, bắt đầu xem quyển sách mà Lê Thanh Chấp đưa đến, còn hắn thì xem theo một chút, sau đó liền không dứt ra được.
Chỉ tiếc là lần này Lê Thanh Chấp tuy là viết truyện trên từng tờ giấy riêng biệt, nhưng sau khi viết xong hắn lại đóng thành một quyển… Chu Tầm Miểu không có cách nào xem trước nội dung phía sau, chỉ có thể xem cùng với Đinh Hỉ, mà Đinh Hỉ xem sách rất chậm, cho nên xem hai canh giờ cũng không xem được bao nhiêu.
Sau đó, Đinh Hỉ không chịu nổi nữa, đi ngủ trước, hắn mới có thể xem nhanh quyển sách kia.
Nhưng sau một hồi náo loạn như vậy, lúc Chu Tầm Miểu trở về nhà họ Chu đã là nửa đêm rồi, hắn hưng phấn quá nên có chút khó ngủ, ngủ càng muộn hơn.
Chu Tầm Miểu trước kia trời chưa sáng đã dậy, hôm nay suýt chút nữa thì không dậy nổi, sau khi nhìn thấy Lê Thanh Chấp, điều hắn quan tâm nhất chính là phần tiếp theo.
Lê Thanh Chấp nói: “Hôm qua nhà có việc, ta không viết gì cả.”
Chu Tầm Miểu nghe vậy lộ ra vẻ thất vọng, Từ Khải Phi nhìn thấy tình huống này lại có chút nghi ngờ: “Văn chương của Lê huynh viết rất hay sao?”
Chu Tầm Miểu nhìn Lê Thanh Chấp, hắn vẫn luôn không nói chuyện Lê Thanh Chấp giúp cha hắn viết sách ra ngoài, không biết Lê Thanh Chấp có nguyện ý nói cho Từ Khải Phi biết hay không.
Lúc trước, khi trò chuyện với Từ Khải Phi, Lê Thanh Chấp đã phát hiện ra, Từ Khải Phi này đối với hắn mà nói, là một “người quen” nổi tiếng nhưng chưa từng gặp mặt.
Mỗi tối trước khi đi ngủ, Kim Tiểu Diệp đều sẽ nói chuyện với hắn một lúc, chủ yếu là nói về chuyện kinh doanh của nàng.
Nàng sẽ phàn nàn một số khách hàng khó tính, sẽ nói mình kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng nói nhiều nhất, vẫn là chuyện của những người phụ nữ làm hoa cài đầu cho nàng, hoặc là những câu chuyện phiếm mà những người phụ nữ này kể cho nàng nghe.
Ví dụ như người phụ nữ họ Vương có quan hệ rất tốt với Kim Tiểu Diệp, bởi vì chồng nàng ta đi buôn bán ở ngoài, trước đây nàng ta luôn lo lắng, suốt ngày mặt mày ủ rũ, nhưng sau khi Kim Tiểu Diệp giao cho nàng ta rất nhiều việc, thì nàng ta cũng không còn thời gian để lo lắng cho sự an nguy của chồng nữa!
Ngoài ra, người mà Kim Tiểu Diệp nhắc đến nhiều nhất chính là Từ phu nhân.
Từ phu nhân không biết chữ, sức khỏe cũng không tốt lắm, nhưng vì muốn cho con trai được đi học, bà có thể ngồi một chỗ hai, ba canh giờ không nhúc nhích, chuyên tâm làm việc may vá.
Mà Từ Khải Phi trước mắt, chính là con trai của Từ phu nhân.
Lê Thanh Chấp mỉm cười với Từ Khải Phi: “Tự truyện của Chu lão gia, là ta giúp ông ấy viết.”
Từ Khải Phi lộ ra vẻ mặt mờ mịt.
Chu công tử vội vàng giải thích: "Từ huynh, cha ta chưa từng đọc sách, chẳng hiểu đạo lý lớn lao, cũng không biết kể chuyện, tự truyện của ông ấy có thể hay như vậy, đều là nhờ Lê huynh trau chuốt!"
Từ Khải Phi bỗng chốc hiểu ra ý của Chu công tử. Hắn ta đã sớm nghĩ, những lời lẽ sâu sắc trong sách, không giống như là lời của Chu lão gia gia có thể nói ra.
Chu công tử lại nói: "Lê huynh còn giúp Đinh thúc viết một bộ tự truyện, đêm qua ta đọc mãi, đến lúc ngủ thì trời sắp sáng!"
Từ Khải Phi theo bản năng hỏi: "Có thể cho ta xem thử được không?"
Tự truyện của Đinh Hỉ, chính Đinh Hỉ còn chưa xem xong, chắc chắn không thể đưa cho Từ Khải Phi xem được.
Nhưng Từ Khải Phi có thể cùng Lê Thanh Chấp, tác giả của những cuốn sách này, trò chuyện kỹ càng một phen.
Từ Khải Phi rất thích sách Lê Thanh Chấp viết, cũng bội phục Lê Thanh Chấp trong quá trình viết sách, chữ viết càng ngày càng đẹp.
Lê Thanh Chấp hiện tại vẫn gầy gò như vậy, rõ ràng thân thể chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nét chữ kia, đã không thua kém gì hắn ta và Chu công tử!
Khi biết được Lê Thanh Chấp có bản lĩnh nhìn qua là nhớ, Từ Khải Phi càng thêm kích động: "Chờ lát nữa đến thi hội, Lê huynh nhất định có thể nhất minh kinh nhân!"
"Ta không biết làm thơ, không có bản lĩnh ấy đâu." Lê Thanh Chấp mỉm cười nói, lại nhờ Chu công tử và Từ Khải Phi, đừng nói chuyện hắn có khả năng nhìn qua là nhớ ra ngoài.
Hiện tại hắn vẫn chưa là gì cả, không muốn quá phô trương.
Chu công tử và Từ Khải Phi đều đồng ý.
Chu công tử hôm nay dậy muộn, còn chưa ăn sáng, nói chuyện xong định đi ăn chút gì đó, liền mời Lê Thanh Chấp cùng đi.
Lê Thanh Chấp rất bằng lòng ăn thêm một bữa.
Sáng nay ở nhà hắn ăn không ít, nhưng hiện tại đã tiêu hóa gần hết rồi, hắn cảm thấy mình có thể ăn thêm mấy bát cơm nữa.
Từ Khải Phi cũng là ăn rồi mới đến, nhưng hắn là thanh niên trai tráng, cũng cảm thấy mình có thể ăn thêm chút đỉnh.
"Nếu hai vị không ngại, cùng ta đến phòng bếp ăn đi," Chu công tử nói, "đến đó còn có thể gọi món."
Lê Thanh Chấp và Từ Khải Phi đều không ngại, ba người liền đến phòng bếp.
Nói là ăn ở phòng bếp, kỳ thật là ăn ở những chiếc bàn dành cho quản sự ăn cơm bên ngoài phòng bếp.
Chu đầu bếp có để phần cho Chu công tử, là bánh bao hấp và đậu hũ, nhưng hiện tại lại có thêm hai người, có chút không đủ ăn.