" Các ngươi cứ để hắn tiếp tục a. Dù sao nếu như ra tay ngăn cản. Rất có thể làm cho hắn ghi hận các ngươi a."
"Hơn nữa dù cho hắn có thất bại cũng không có bất kì nguy hiểm gì bởi vì linh hồn của hắn vẫn chưa hoàn toàn mở ra a."
Mấy người còn lại nghe vậy đều là nể mặt Chu Liêm không nói thêm. Chỉ có Lục Khánh lại bồi thêm một câu khiêu khích nói.
" Nghe chu huynh nói như vậy phải chăng Chu huynh chú ý lấy tiểu tử kia rồi?"
Chu Liêm nghe thấy Lục Khánh nói như vậy cũng không có tâm tư đi đấu võ mồm móc móc lỗ tai nói ra.
" Ta chỉ là không muốn nhìn thấy một cái thiếu niên bị phá ngang ước mơ a."
Lúc này Giang Mộc cũng không có chú ý lấy những việc xảy ra xung quanh bởi vì hiện giờ Giang Mộc vừa chịu lấy kinh khủng đau nhức tựa như là bị lăng trì xử tử.
Bất quá Giang Mộc vẫn là cắn răng tập trung điều khiển dòng năng lượng lấy tốc độ nhanh nhất hướng não hải xông tới. Thời gian đảo mắt liền trôi qua 24 phút đồng hồ.
Hiện giờ cách thời gian kết thúc cuộc thi đều chỉ còn gần 1 phút. Mà trôi qua hơn hai mươi phút t·ra t·ấn, Giang Mộc toàn thân đều là mồ hôi chảy như nước. Thân thể của hắn đều là từng giây từng phút không ngừng run rẩy đi lên.
Làm bạn thân cùng từ nhỏ lớn lên cùng Nhâm Chính cùng Thanh Hàn nhìn thấy Giang Mộc như vậy liền cảm thấy có chút không đúng không khỏi trở lên lo lắng.
" Lão đại, ngươi, ngươi. Haizzz"
" Tiểu Mộc, ngươi cố gắng lên a."
Thanh Hàn một bên nhìn thấy Giang Mộc như thế chật vật khảo hạch chỉ có thể ở trong lòng hò hét cổ vũ. Dù cho là nàng không hiểu chuyện đi nữa cũng là biết Giang Mộc có lẽ là " Không Thể" rồi.
Trong lúc mọi người đều cảm thấy Giang Mộc sẽ bị đào thải thì bên trong não hải Giang Mộc lúc này đang có kinh thiên kịch liệt biến động. Lúc này Giang Mộc đã là chịu lấy đau đớn đem tất cả năng lượng trăm sông đổ về một biển tập hợp lại một điểm tại trung tâm của não hải.
Mà Giang Mộc cũng biết đây là bước cuối cùng mở ra linh hồn khồn gian dẫn dắt linh hồn. Thế là Giang Mộc liền cắn răng tụ tập càng nhiều năng lượng muốn nhất kích tất phá.
Thời gian kết thúc khảo hạch ngày càng gần. Cho tới khi chỉ còn 3 giây nữa là kết thúc thì Giang Mộc lúc này cũng là trực tiếp buông thả phòng tuyến đem tất cả năng lượng tích lũy xông phá phòng tuyến cuối cùng.
Cũng ngay lúc này Giang Mộc cảm giác não hải của mình tựa như muốn trực tiếp bị xé toạc từ trong ra ngoài. Lúc này nếu như có người ở gần nhìn rõ tới khuôn mặt Giang Mộc liền có thể phát hiện từ trong mắt, mũi, miệng cùng tai đều co từng dòng máu nhỏ chảy ra.
Khi thời gian khảo hạch còn đúng một giây thì vị thiếu nữ kia cũng là chuẩn bị đi lên thông báo kết thúc.
" Được rồi, lần này thông qua khảo hạch là 22..."
Đúng lúc này một vệt sáng nho nhỏ tuy là rất mờ ảo nhưng nó lại tựa như ánh sáng chói mắt nhất sáng lên bên trong khu khảo hạch bởi vì hiện giờ tất cả thí sinh khác đều đã dừng tay.
Chỉ là Giang Mộc lúc này cũng chịu không nổi nữa đau đớn kèm theo kiệt quệ sức lực trực tiếp té xỉu nằm tren mặt đất.
Vị thiếu nữ kia thấy như vậy cũng là cau mày khó khăn lựa chọn như thế nào giải quyết cho nên liền đưa mắt nhìn về cha nàng Dương Sỹ Hồng.
Dương Sỹ Hồng năm người đều chú ý lấy Giang Mộc dẫn linh thạch loé sáng lên một lần kia cùng với Giang Mộc ngã xuống. Dưỡng Sỹ Hồng cùng Lục Khánh bốn người đều là tỏ vẻ suy tư khó khăn.
Cũng trong lúc này Chu Liêm lại là ngáp lấy nói ra.
" Tiểu tử kia thành công kích sáng Dẫn Linh thạch có thể thông qua khảo hạch."
Nói xong, Chu Liêm lại lấy từ trong áo bào một bình chất lỏng xanh lục hướng về phía cái thiếu nữ kia nói tiếp.
" Tiểu nha đầu, mang bình hồi phục dược này cho tiểu tử kia uống a."
Nói xong, Chu Liêm cũng mặc kệ thiếu nữ kia có đồng ý hay không liền trực tiếp đem bình linh dịch ném sang. Thiếu nữ kia cũng là hơi hơi bất ngờ, xong cũng là nhanh nhẹn đem bình linh dịch kia cho đỡ lấy.
Sau đó nàng cũng là ra hiệu cho một cái nhân viên ở gần đó. Người nhân viên kia hiểu chuyện lập tức tiến lên nghe thiếu nữ kia an bài một lát sau đó liền trực tiếp cầm lấy lọ linh dịch hướng về vị trí của Giang Mộc đi tới.
Mà nàng lúc này cũng là tiếp tục công bố kết quả khảo hạch của vòng này.
" Lần này khảo hạch, số người thông qua chính là 23 người. Xin mời tất cả học viên bị loại mau chóng rời khỏi sân khấu. "
Trong lúc thiếu nữ công bố kết quả, vị nam nhân viên kia đã là đi tới trước mặt Giang Mộc. Hắn nhìn lấy trần gần như nhộng, tựa như một cái biến thái Giang Mộc mới đem Giang Mộc đỡ dậy.
Tiếp đó vị nhân viên kia liền đem nắp bình linh dịch kia mở ra. Sau đó liền đem bình linh dịch kê sát vào miệng Giang Mộc rồi từ từ rót dung dịch vào miệng của Giang Mộc.
Mà Giang Mộc trong lúc mơ mơ hồ hồ cũng cảm nhận được một dòng nước ấm đang từ từ luân chuyển trong cơ thể của mình. Một cảm giác ấm áp cùng thoải mái tựa như trở về lúc trẻ sơ sinh khi ở trong bụng mẹ khiến cho Giang Mộc thân thể vốn đã là đau nhức bởi gần nửa tiếng t·ra t·ấn nhanh chóng chuyển biến tốt.
Giang Mộc cứ như thế bị vị nhân viên kia đỡ lấy ngồi tại chỗ gần một phút cuối cùng cũng là hai mắt hơi run từ từ mở ra.
" Đây là...Ta, ta, đúng rồi ta vượt qua khảo hạch rồi sao?"
Giang Mộc lúc mới tỉnh dậy cũng là một mảnh mơ hồ. Sau một lúc Giang Mộc mới nhớ tới chính mình là đang tham gia khảo hạch. Vì thế Giang Mộc liền mặc kệ quần áo có hay không mặc vào trực tiếp hướng vị nhân viên kia hỏi lấy.
Mà vị nhân viên kia nghe thấy Giang Mộc hỏi thăm cũng là ngại ngùng gãi gãi cái ót nói.
" Ừm, ngươi, ngươi thành công thông qua rồi a. Bất quá trước tiên, ngươi nên đem quần áo mặc vào trước a."
Nghe người nhân viên nhắc nhở, thế nhưng Giang Mộc chỉ để ý lấy vế trước. Lúc này Giang Mộc tâm lý cũng là triệt để giãn ra hơi hơi ngã người nhìn lên trời cao cười to.
" Ha Ha ha. Giang Lão, Thủy Lão. Ta cuối cùng hoàn thành được một nữa lời hứa rồi a. Các ngươi chờ, chỉ một chút nữa thôi là ta có thể trở thành ma pháp sư rồi."
Giang Mộc từ cười cuối cùng lại có vài giọt nước mắt trượt trên khoé mắt của hắn. Ở trong cái sân vận động này, không có bất kì người nào biết 25 phút đồng hồ vừa rồi hắn phải chịu đến to lớn dày vò đến như thế nào.
Mà đã bước qua bước đầu tiên khiến Giang Mộc cảm thấy giác tỉnh ma pháp khảo hạch đối với hắn cũng sẽ không khó như lần này khảo hạch. Trừ khi là khí vận của Giang Mộc quá kém đi.
Sau một hồi cảm thán, Giang Mộc cũng là cảm nhận được thân thể có chút lành lạnh. Đợi đến khi nhìn về thân thể của mình thì Giang Mộc khuôn mặt không khỏi đỏ lên. Sau đó hắn liền nhanh chóng đem quần cùng áo cho xỏ đại vào đem thân thể trước tiên che lấp.
Sau đó Giang Mộc liền hướng vị nhân viên kia xin lỗi một tiếng. Tiếp đó Giang Mộc tựa như một cái thiếu nữ bị người nam nhân khác nhìn thấy một ít bộ vị không thể thấy xấu hổ chạy đi như bay.
Vị nhân viên kia thấy vậy cũng không khỏi cười khổ một tiếng. Bất quá hắn vẫn còn đang làm việc thế là cũng trực tiếp chạy trở về vị trí công tác. Mà Giang Mộc trong lúc chạy trở về cũng là bắt gặp Lục Hiên tựa như một cái thiếu niên thiên tài, hiên ngang bất khuất đứng ở phía trước đội ngũ dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lấy Giang Mộc hừ lạnh nói.
" Giang Mộc, ta thật đúng là quá coi trọng ngươi. Ngươi và ta từ bây giờ trở đi chính là thiên cùng địa. Ta chính là thiên còn ngươi chỉ là một con côn trùng nhỏ bé. Không ngừng vùng vẫy sống sót mà thôi."
Giang Mộc nghe thấy Lục Hiên nói như vậy cũng là ở trong lòng có lửa nhưng không thể bộc phát bởi vì hắn biết hiện giờ mình cùng Lục Hiên đúng là có cực lớn chênh lệch.
Thế là Giang Mộc liền ngoảnh mặt làm ngơ, trực tiếp không để ý tới Lục Hiên tiến về phía sau đội ngũ. Nhưng khi đi đến bên cạnh Lục Hiên. Giang Mộc cũng là hơi ngừng lại trực tiếp đối mặt Lục Hiên nói ra.
" 30 năm hà đông, 30 năm hà tây. Ai về sau lại có thể cười còn chưa xác định đâu."
Nói xong, Giang Mộc cũng liền không chú ý tới Lục Hiên trực tiếp đi tới bên cạnh Nhâm Chính. Mà Nhâm Chính nhìn thấy Giang Mộc đi trở về cũng là vui mừng tiến tới ôm lấy Giang Mộc một cái sau đó không ngừng vỗ lấy lưng Giang Mộc nói ra.
" Ngươi làm ta quá lo lắng rồi. Ta còn tưởng ngươi, ngươi sẽ không qua khỏi a."
Giang Mộc vốn còn đang cảm động bởi hành động của Nhâm Chính. Xong lại nghe tới lời của Nhâm Chính tâm của Giang Mộc trực tiếp đóng băng trở lại. Sau đó Giang Mộc theo thói quen cho Nhâm Chính song cước đạp hắn bay ra cách Giang Mộc 1 mét.
Nhâm Chính sau khi bị Giang Mộc đá bay cũng không biết đau thật hay là đau giả rên la lên một tiếng. Chỉ là sau đó hắn lại tựa như không có việc gì trực tiếp đứng dậy phủi đi bụi đất đi đến bên cạnh Giang Mộc tiếp tục tươi cười nói.
" Lão Mộc, ngươi cũng thật là chiếm tâm điểm a. Chỉ có việc thức tỉnh Linh hồn thôi, làm sao ngươi lại là cởi quần áo cùng kêu la a. Chẳng lẻ việc đó rất sướng sao?"
" Làm sao ban nãy ta thức tỉnh lại không có cảm nhận được gì a?"
Giang Mộc nghe đến tận đây cũng lại một lần nữa muốn cho Nhâm Chính một cước. Bất quá Giang Mộc là bắt lấy một điểm mấu chốt mới vội vội vàng vàng hỏi lại.
" Đúng rồi lão chính, vừa nãy ngươi giác tỉnh linh hồn có hay không cảm giác cơ thể đau xót a. Đặc biệt là đại não có hay không muốn nổ tung a."
Nhâm Chính nghe vậy chỉ là gãi gãi mũi nói ra.
" Ừm ban đầu ta chỉ cảm nhận não hải có chút ùn tắc a. Xong sau đó là một cảm giác thoải mái ập đến. Đợi khi ta mở mắt ra thì đã thành công thông qua khảo hạch rồi a."
Giang Mộc nghe vậy lại là hơi nhíu mày suy tư. Sau đó hắn lại hướng về mấy tên đồng học khác vượt qua khảo hạch cũng là nhận được đồng dạng câu trả lời như Nhâm Chính. Tất cả mọi người khi thức tỉnh linh hồn cũng không có bất kì đau xót.
Bất quá Giang Mộc vì muốn làm rõ tình hình của mình cũng là đi tìm mấy cái đồng học đã bị loại hỏi tới hỏi lui. Thế nhưng là câu trả lời Giang Mộc thu lấy được chính là khi bọn người kia giác tỉnh cũng là không có đau đớn gì.
Bọn hắn chỉ là cảm nhận chính mình não hải một mãnh tắc nghẽn, tất cả dòng năng lượng đều là nhanh chóng trôi qua không có bất kì ngưng tụ lại bên trong não hải.
Sau khi tổng hợp lại hai phe ý kiến, thì Giang Mộc mới phát hiện mình tựa như là một cái dị chủng. Bởi vì hắn trải qua cùng kinh lịch đều là không giống ai. Trong lúc Giang Mộc im lặng suy đoán lấy lý do thì ở trên sân khấu khảo hạch đã bắt đầu từng vòng, từng vòng khảo hạch tiếp theo.
Mà ngồi ở trên vị trí chủ vị năm người Dương Sỹ Hồng thì bốn ngưởi Dương Sỹ Hồng đều là nghi hoặc hướng về Chu Liêm dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn lấy Chu Liêm.
Chu Liêm thấy vậy cũng là gãi gãi mũi ho khan hai tiếng nói ra.
" Các ngươi cũng đừng nhìn ta như vậy. Trường hợp của tiểu tử kia cũng rất hiếm hoi a. Theo mấy cái lão đầu kia nghiên cứu đi ra thì tiểu tử kia chắc có lẽ là bị ách tắc hệ thần kinh cùng não hải a."
" Mà cũng vì cái lý do này khiến cho hắn thức tỉnh linh hồn biến trở lên cực kì khó khăn a. Cũng may là tên nhãi kia may mắn đi qua thành công giác tỉnh linh hồn lực."
Dương Sỹ Hồng bốn người nghe lấy Chu Liêm giải thích đều là không khỏi cảm thán trên thế giới lại còn có chuyện như vậy. Một vị Viện trưởng lúc này nhìn lấy Giang Mộc phương hướng một cái sau đó liền hướng Chu Liêm hỏi lấy.
" Chu huynh, nói như vậy thì tên tiểu tử kia sau khi thành công giác tỉnh linh hồn thì tinh thần lực của hắn có hay không cực kì mạnh mẽ a?"
Chu Liêm nghe vậy cũng là từ tình huống lúc trước nhìn thấy tiếp tục phân tích nói.
" Cái này cũng không hẳn a, tất cả mọi người cũng biết dẫn linh thạch là có thể rõ ràng tra ra một người tinh thần lực. Nhưng ban nãy trước khi tiểu tử kia gục ngã thì ánh sáng tinh thần lực của hắn cũng chỉ có màu trắng. Mà lại còn là màu trắng nhạt a. "
" Cho nên là ta nghĩ tiểu tử kia tâm chí có thể rất cao, thế nhưng thiên tư có thể là không cao lắm mấy a. "
Mà nghe lấy phân tích của Chu Liêm, cả Lục Hiên, hai vị viện trưởng đều là đối với Giang Mộc tâm tư triệt để dập tắt. Còn như Chu Liêm, hắn cũng đối Giang Mộc có một chút hứng thú mà thôi.
Chỉ là hứng thú của hắn chỉ là rơi vào nguyên nhân khiến Giang Mộc như thế trắc trở mà thôi. Mà Chu Liêm cũng vì ý chí lực của Giang Mộc cho nên mới ra tay cứu giúp một lần.