Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 57: Nhảy núi vào hang



Chương 57: Nhảy núi vào hang

Năm tên đại hán người dùng đao, người dùng kiếm, kích, búa, chủy thủy lần lượt lao vào cấu xé Diệp Phàm.

Năm người phối hợp như chân với tay, người này vừa tới người kia đã vào, kiếm và chủy thủ người dùng áp chế Diệp Phàm để cho người dùng đao, búa, kích t·ấn c·ông vào những vị trí yếu hại của Diệp Phàm.

Diệp Phàm vừa đánh vừa chậm rãi lùi lại hòng bảo vệ sau lưng hắn Liễu Tuyết Kỳ.

“Kha kha kha, con kiến hôi này hôm nay gia gia sẽ dạy cho ngươi biết rằng lo chuyện bao đồng sẽ m·ất m·ạng, ka kha kha kha.”

Diệp Phàm ánh mắt ngưng trọng hắn đã thua kém về tu vi lại còn một chống lại năm nhưng dù áp lực cũng không thể ngăn chặn được cái miệng của hắn:

“Hừ, các ngươi cũng chỉ dùng số lượng lẫn tu vi chèn ép ta thôi, nếu như cùng tu vi ta chỉ cần một tay tiêu diệt năm cái các ngươi.”

Liễu Tuyết Kỳ biết rằng bản thân tình trạng hiện tại không thể cùng Diệp Phàm chiến đấu, vì vậy nàng rất thức thời phối hợp Diệp Phàm chuyển động, âm thầm lấy ra trên đầu trâm cài tóc, nắm chặt trong tay hòng tận dụng sơ hở một kích chí mạng một trong năm người kia.

Diệp Phàm điêu luyện đối chiến trước mắt kẻ thù khiến cho năm người trước mắt hết sức kinh ngạc trước mặt mình tiểu tử.

Thế là trong đó một tên mở miệng hỏi:

“Tiểu tử, lấy ngươi hiện nay thực lực chắc chắn không phải hạng người vô danh, ta tại sao chưa từng nghe nói qua ngươi danh hào?”

Diệp Phàm khóe miệng nhếch lên chế giễu hắn:

“Hừ, bây giờ sâu kiến này đã làm các ngươi sợ rồi?”

Rõ ràng chính là khí vận chi tử mao bệnh, rõ ràng đầu óc bình thường, tự cho mình là cơ trí nhưng đối mặt rất nhiều vấn đề chỉ cần một câu nói có thể giải thích nhưng lại vì trước đó mấy câu khiêu khích hoặc vì cái tôi cao cứ thích chọc người tức giận.

Giả như tên này chỉ cần lấy ra Thanh Lam tông chân truyền lệnh bài thì có kẻ nào dám ngang ngược tới mức tại Thanh Lam tông địa bàn làm khó một cái chân truyền cơ chứ.

Thế là sáu người lại đánh cho điên đảo, ngay lúc Liễu Tuyết Kỳ nắm lấy cơ hội bắn ra trong tay trâm cài đầu về phía cầm búa tráng hán thì trong rừng lại một nhóm người nữa lao tới.



Tất cả đều là hung thần ác sát hạng người, dẫu trên mặt vẻ lo lắng cũng không làm chúng bớt đáng sợ đi.

Nhìn thấy trước mắt đang chiến đấu nhóm người, một cái gương mặt nhìn tinh ranh, dáng người thấp bé thế mà hô lên:

“Diệp Phàm, ngươi thế mà xuất hiện ở đây.

Ha ha, đại thù chưa thể báo nhưng tiểu thù thì có thể, trời giúp chúng ta.”

Sáu người còn lại nào có cần xác minh xem có phải là Diệp Phàm thật hay không, bọn hắn Ma Thần giáo người trận chiến vừa rồi b·ị đ·ánh đến thảm không chịu nổi, nhóm này người là một nhóm cũng được tính là trưởng lão cấp bậc người tu vi đại khái ở Sinh Tử cảnh cùng Niết Bàn cảnh người.

Tu vi bùng phát lao đến t·ấn c·ông Diệp Phàm.

Thấy thế cục không ổn, Diệp Phàm vội vàng lùi tới bên người Liễu Tuyết Kỳ sau đó thả ra Bùi Tông Lâm tàn hồn.

Bùi Tông Lâm cũng hết sức khéo léo xuất hiện tưởng như hư không dịch chuyển tới bên người Diệp Phàm, cả người trùm lấy đen kịt áo choàng khiến cho diện mục không ai có thể nhìn thấy.

“Hừ, ai dám làm càn t·ấn c·ông ta chủ nhân?”

Ngay sau đó uy áp tỏa ra, thình lình dừng ở Ngộ Pháp cảnh tu vi.

Bởi vì Bùi Tông Lâm tàn hồn hết sức suy yếu, trước đó chạy trốn được nhưng linh hồn cũng bị tổn thương nghiêm trọng, thực tế lúc này hắn có thể phát huy ra thực lực chỉ ở Niết Bàn cảnh, nhưng hắn trước kia tu vi cao thâm, dùng tàn hồn lực lượng mạo danh một cái Ngộ Pháp cảnh tu vi cũng không khó lắm.

Vậy mà tu vi hắn vừa bùng lên, một cái gầy gò lão nhân xuất hiện, hắn chống quải trượng đầu lâu, bên hông treo lấy một quyển sách đen kịt, dây xích thình lình được làm từ các đốt ngón tay bị đục lỗ sau đó xỏ xuyên qua bằng gân người, bên thân từng luồng ma khí vờn quanh.

Mỗi bước chân, uy áp của lão lại tỏa ra kinh người, tu vi của lão ta vậy mà đạt tới Pháp Thân cảnh.

Hình tượng rõ ràng là một cái ma tu, bởi nên mới khiến Diệp Phàm hết sức khó hiểu là trận chiến kia không phải đã g·iết c·hết hầu hết ma tu cường giả hay sao?



“Ngươi là ai, tại sao ma tu lại còn là một nhóm tu vi cao thâm như vậy vẫn có thể sống sót?”

Chống quải trượng lão nhân cười lớn:

“Các ngươi quá ngạo mạn, sao có thể hiểu được Ma Thần cường đại, chỉ một chút chúc phúc của Ma Thần cũng giúp ta khởi tử hoàn sinh, kiệt kiệt ha ha ha.”

Diệp Phàm ánh mắt ngưng trọng, tình trạng hiện nay hết sức xấu, kẻ địch tu vi quá cao, Bùi Tông Lâm muốn giúp hắn chạy trốn cũng khó khăn.

Đối mặt với lão nhân uy áp, Diệp Phàm nhanh chóng nắm lấy tay Liễu Tuyết Kỳ, chậm chậm lùi lại phía sau.

Lão nhân lúc này lại nói:

“Vị bí ẩn áo đen tu sĩ này, chắc hẳn chính là vị kia bí ẩn Luyện Đan sư đúng chứ? Ngươi không biết rằng ngươi thế mà khiến cho nhiều cái thế lực đỏ mắt đến như nào đâu. Kiệt kiệt kiệt.”

Bùi Tông Lâm trầm giọng nói:

“Các hạ tu vi cao thâm không ngại khi chèn ép mấy cái tiểu bối hay sao?”

Lão nhân lại cười lớn, sau đó nói:

“Chỉ có các ngươi chính đạo người mới quan tâm đến cái này mặt mũi, ta đây chỉ nhìn tâm tình, vui thì ta g·iết vài người, không vui ta g·iết vài tòa thành.”

Biết rằng trước mặt người không thể nói lý, Diệp Phàm thầm hạ quyết tâm, lôi kéo Liễu Tuyết Kỳ chạy thẳng về hướng Vô Đáy Vách Núi hòng nhảy xuống phía dưới.

Bùi Tông Lâm cũng hết sức phối hợp, ông ta bùng phát linh hồn lực đánh ra một kích kinh người chặn lấy lão giả kia tiến lên đường.

Lão giả cũng mau chóng tung ra một trảo, màu đen linh khí bàn tay từ hư không xuất hiện hòng nắm lấy ba người đang hướng tới vách núi chạy trốn kia.

Nhưng hắn không ngờ tới rằng Bùi Tông Lâm là thượng giới người, hắn bùng phát một kích vậy mà có thể thời gian ngắn chống đỡ lấy lão ta ma trảo.

Nhân lúc đó, Diệp Phàm kéo theo Liễu Tuyết Kỳ nhảy xuống vực sâu, nhưng hắn âm thanh vẫn văng vẳng phía dưới:



“Các ngươi tốt nhất mong cho ta nhảy c·hết dưới vách núi này, nếu không các ngươi chắc chắn sẽ c·hết không toàn thây.”

Âm thanh văng vẳng từ phía dưới kéo dài một lúc mới ngừng.

Năm cái lưu manh lúc đầu lúc này đã là năm cái xác c·hết nằm im lìm, tám cái Ma Thần giáo người đứng bên vách núi nhìn xuống vực sâu.

Bọn hắn cũng chẳng cần phải xuống dưới tìm tòi bởi vì không cần thiết, tên kia lời nói sau cùng bọn hắn cũng chỉ xem như gió thoảng qua tai, bởi vì chưa có một ai sống sót sau khi nhảy xuống Vô Đáy Vách Núi cả.

Đó là bọn hắn không biết tới sự tồn tại của khí vân chi tử, nhảy vách núi cái gì, ra vào cấm địa với bọn hắn như đi dạo công viên, nơi đó là nơi chôn xương của cường giả thì với bọn hắn chỉ là nơi chứa đựng nhiều cơ duyên đi kèm với thiên địa bí mật mà thôi.

Thật vậy, Diệp Phàm cùng Liễu Tuyết Kỳ rơi xuống vách núi, hắn nắm chặt tay nàng thở dài nói:

“Liễu cô nương, xin lỗi đã kéo theo cô nương nhảy xuống vực, nếu không làm vậy cô nương rơi vào tay những tên kia chỉ có sống không bằng c·hết mà thôi.”

Liễu Tuyết Kỳ ánh mắt như được giải thoát nói:

“Cảm ơn Diệp công tử, là tiểu nữ làm liên lụy ngài, lát nữa ngài cứ dùng tiểu nữ làm tấm nệm để bảo vệ mạng, nếu ngài mạnh lên mà vẫn chưa quên có một cái tội nghiệp nữ tử cùng ngài nhảy núi thì hãy thay tiểu nữ báo gia thù.”

Diệp Phàm dùng tay ngăn chặn nàng miệng, an ủi nàng:

“Liễu cô nương, không nên tuyệt vọng, chúng ta người tốt chắc chắn sẽ được lão thiên gia chiếu cố.”

‘Hừ, lúc g·ặp n·ạn thì gọi lão thiên gia, khi phật lòng thì gọi lão tặc thiên, đúng là gia môn bất hạnh mà’ chắc chắn đây chính là suy nghĩ trong lòng Âu Dương Phi Vân khi gặp Diệp Phàm câu nói trên.

Liễu Tuyết Kỳ chỉ xem lời nói của Diệp Phàm là an ủi nàng mà thôi vì vậy cũng không để trong lòng, thế nhưng khi người khác nghi ngờ hắn, khi mà chẳng ai tin hắn, thậm chí trào phúng hắn thì đó mới là lúc Diệp Phàm cường đại đánh mặt.

Bỗng chợt, một luồng cương phong mạnh mẽ thổi tới, Bùi Tông Lâm liều mình chống đỡ dùng linh hồn lực bọc lấy cả hai người.

Nhờ vậy mà cả hai không b·ị t·hương, ngay sau đó tận dụng lực gió cả ba thế mà được thổi vào một cái hang động bí ẩn.

---

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.