Sau khi ăn uống no đủ ôm bụng hiểu ra, mới dần dần cảm thấy bữa ăn thịt này có chút dầu mỡ, hình như không tốt cho tiêu hóa lắm.
Lúc mở bụng ăn thì rất thỏa mãn, ăn xong cũng thật sự có chút ngán, mượn cảm giác ngán này, Diệp Thư Hoa bẻ ngón tay tính toán một chút, ít nhất khoảng bảy tám chín mươi ngày nữa, cô sẽ không được ăn thịt.
Ăn một bữa thịt còn lo nghĩ cho mười ngày nửa tháng tiếp theo, Diệp Thư Hoa cảm thấy mình đúng là tiểu tiên nữ tuyệt thế, chính là cái loại màu xanh lá cây có thể bảo vệ môi trường trường tồn ╮(╯3╰)╭
Nói đi cũng phải nói lại, tạm thời Diệp Tiểu Muội cũng không muốn ăn thịt nữa, như vậy đối với Tống Thanh Huy thịt đóng hộp hình người kia còn có mấy phần thật lòng?
Trên cơ bản ngủ một giấc tỉnh lại, chút áy náy và hối hận kia của cô giống như giọt sương sáng sớm, mặt trời mọc thì biến mất không thấy, cách dọn dẹp trí nhớ cũng hoàn toàn công thức hóa.
DTV
Ngày hôm sau tỉnh lại, anh ba Diệp không xuống ruộng, anh ấy đã ở nhà hai đêm rồi, nghe nói hôm nay ăn xong bữa sáng phải lên đường, ơ nhổ nước bọt, là lên đường về lại xưởng.
Diệp Thư Hoa có chút tò mò: "Không phải lần này được nghỉ nhiều hơn một ngày sao, sao mới sáng sớm đã trở lại rồi?"
Diệp Quân Hoa bưng bát cười nói: "Mặc dù là làm ca tối, chẳng qua bây giờ lên đường còn có thể đến nhà ăn ăn cơm trưa, cũng không cần ở nhà ăn."
Lâm Hồng Mai đang cho Diệp Đại Bảo b.ú sữa, chờ Tiểu Mập Mạp này ăn uống no đủ, chị ta cũng phải đi xuống ruộng. Nghe được lời của chú em chồng, Lâm Hồng Mai quay đầu lại khen ngợi nhìn Diệp Quân Hoa, tiếp đó lại trợn mắt với Diệp Thư Hoa hị ta thật sự không hiểu, đều là anh em ruột, sao tư tưởng giác ngộ lại kém nhau nhiều như vậy?
Đừng nói đến chuyện Diệp Tiểu Muội sẽ tiết kiệm khẩu phần lương thực cho trong nhà, cô hận không thể bỏ hết tất cả đồ ngon ở trong nhà vào bụng mình!
Diệp Thư Hoa không chú ý đến ánh mắt nghi ngờ của chị dâu cả Diệp, chẳng qua cô cũng xúc động vì "giác ngộ tư tưởng" của anh ba Diệp.
Trước kia giúp đỡ trong nhà ăn, Diệp Thư Hoa có nghe tin đồn, nghe nói đại đội nào đó ở bên cạnh sinh ra bảy đứa con gái, sau đó cuối cùng mới ra được một đứa con trai. Cả nhà xem như bảo bối mà chăm sóc, mỗi lần bảy đứa con gái về nhà mẹ thăm người thân, cũng tự giác mang theo khẩu phần lương thực, tuyệt không để cho em trai bảo bối có chút gánh nặng nào.
Dân lấy lương thực làm trời, anh ba Diệp thật sự phù hợp với thời đại đặc biệt này.
Diệp Thư Hoa cảm thấy kính nể, tiếp đó lại thể hiện ra sự không nỡ của mình: "Tháng sau anh ba về sớm chút nhé, đừng kéo dài đến cuối tháng."
Mặc dù thời gian ở chung không được nhiều, nhưng sự không nỡ của Diệp Thư Hoa chính là lời thật lòng, anh ba Diệp tuấn tú đẹp trai, nói chuyện hài hước, còn nhường nhịn cô, là một người rất tốt để chơi cùng. Hơn nữa cả nhà bọn họ cũng chỉ có anh ba Diệp là được xem là nửa người trong huyện, sau này nếu cô muốn tìm chồng trong huyện, hơn phân nửa đều phải dựa vào anh ba Diệp này.
Vì vậy anh ba Diệp đẹp trai không nói nhiều ở trong mắt Diệp Thư Hoa chính là cả người đều có ưu điểm, quá làm cho người ta thích!
Diệp Quân Hoa nghe được lời của cô, lại lắc đầu cười một tiếng: "Có lẽ tháng sau sẽ không về được, cũng sắp đến tết rồi, trong xưởng có rất nhiều việc."
"Ăn tết?" Diệp Thư Hoa hết sức bất ngờ: "Không phải còn hai tháng nữa sao?"
"Hai tháng còn không nhanh sao?" Diệp Quân Hoa bật cười nói.
Thật ra thì việc cuối năm rất nhiều, nhưng còn chưa đến mức không thể xin nghỉ được. Chẳng qua Diệp Quân Hoa cảm thấy thân phận của mình có chút nhạy cảm, cần phải làm việc trong xưởng nhiều một chút.
Mặc dù công nhân Trung Quốc mới được gọi là chén cơm sắt, không chỉ bởi vì đãi ngộ của anh em công nhân tốt, công việc còn có thể truyền xuống cho người nhà, tương đương với "cha truyền con nối" ở xã hội cũ, một người làm công nhân, con cháu đời sau đều có thể cầm chén cơm sắt, đây mới là chỗ đáng giá để nói nhất.
Mặc dù Diệp Quân Hoa "học sinh tài giỏi" tốt nghiệp cấp ba, nhưng vào thực tập ở một đơn vị lớn như nhà máy dệt chính là phúc ba đời, chính anh ấy cũng rất hài lòng không cầu gì khác.
Còn về chuyện có muốn tiến thêm một bước hay không, đó cũng không phải là do anh ấy quyết định, còn phải xem ở trong xưởng có đồng chí cũ nào về hưu hay không. Người ta hay nói một củ cà rốt một cái hố, có người về hưu mới có người chuyển thành chính thức, với lại có mấy chục người thực tập đều muốn cướp vị trí công việc chính thức này, ít nhất năng lực lý lịch bối cảnh phải hơn người, như vậy mới vượt qua được những người khác.