Thập Niên 70 Ở Niên Đại Văn Ăn No Chờ Chết

Chương 65: Chương 65



Sớm như vậy, ngay cả cơm sáng Vương Thúy Phân cũng chưa làm, mới vừa cắt một bó lá cho gà trong sân ăn, lập tức thấy con gái út mở cửa đi ra, hiếm khi có chút bất ngờ: "Dậy sớm như vậy làm gì?"

Diệp Thư Hoa cũng có chút mơ màng chớp mắt: "Có phải con dậy quá sớm hay không?"

Vương Thúy Phân biết Tiểu Muội thích chơi, nhưng không nghĩ cô tích cực đến nước này, dở khóc dở cười phân phó: "Sớm rồi, đúng lúc có thể lấy quần áo ra sông giặt."

Diệp Thư Hoa nghiêng đầu khó chịu: "Lần đầu đi đến trấn trên, lát nữa con muốn thắt một cái đuôi sam."

Mặc dù cô xinh đẹp trời sinh, ở nhà có thể buông lỏng mình, chẳng qua ra ngoài vẫn phải ăn mặc thật tốt, Diệp Thư Hoa sờ mái tóc dài tản ra của mình, đã nghĩ xong muốn làm kiểu tóc gì rồi.

Diệp Tiểu Muội thường thường treo câu "lần đầu tiên XXX" trên miệng, người nhà họ Diệp đều đã nghe thành quen, Vương Thúy Phân cũng lười đi uốn nắn sự lệch lạc của cô, chẳng qua còn có chút lo lắng hỏi: "Con muốn thắt đuôi sam gì? Cũng đừng quá khác người, thắt hai b.í.m tóc quai chèo giống như mấy nữ thanh niên trí thức là được, vừa gọn gàng vừa có tinh thần."

Diệp Thư Hoa vẫn biết nặng nhẹ, gật đầu liên tục: "Con cũng đang muốn thắt hai b.í.m tóc bánh quai chèo nhưng còn tinh xảo đẹp hơn bọn họ." Dây buộc tóc và kẹp tóc anh ba mua cho cô còn chưa dùng nữa.

Chỉ cần không quá khác người, Vương Thúy Phân cũng rất thích con gái út ăn mặc xinh đẹp, lập tức gật đầu nói: "Vậy con chuẩn bị nhanh một chút, trễ là chúng ta không chờ con đâu."

Diệp Thư Hoa vui vẻ làm ra động tác tay "ok", sau đó đi rửa mặt chuẩn bị.

Mặt trời từ từ dâng lên, Diệp Tiểu Muội đã ăn mặc xong, cảm giác thành tựu tràn đầy làm cho cô ngay cả ăn sáng cũng không muốn ăn, ngồi ở trong sân thưởng thức sự xinh đẹp của mình.

Trước mắt lưu hành nhất chính là thắt b.í.m quai chèo, đều là từ sau tai bắt đầu thắt, lúc làm việc, biếm tóc vừa to vừa dài đung đưa hai bên trái phải, là một ký hiệu thanh xuân của thời đại này.

Lúc trước đi phòng ăn làm việc Diệp Thư Hoa cũng thắt như vậy, chẳng qua hôm nay cô lập chí làm một cô gái tinh xảo xinh đẹp, từ đỉnh đầu đã bắt đầu thắt, còn cố ý dùng lược đánh rối phần tóc mai và đỉnh đầu.

Cách thắt của cô khác với người khác, trên lỏng dưới chặt, kiểu tóc sau ót xõa tung mượt mà, vừa lười biếng vừa đáng yêu, đồng thời còn làm cho khuôn mặt của cô càng tinh xảo hơn. Đuôi tóc thì là đuôi sam to giống như mọi người, nhìn có chút lanh lợi. Diệp Thư Hoa nhìn mình, cảm thấy mình thật đẹp.

Đáng tiếc còn chưa thưởng thức đủ, đã bị mẹ kêu đến phòng bếp ăn cơm, bởi vì bọn họ lập tức phải lên đường rồi.

DTV

Vương Thúy Phân là vợ của đội trưởng, nhân duyên cực tốt, có mấy bà bác lên đường sớm hơn nhà cô khi đi ngang qua cửa cũng hô to: "Chị Thúy Phân, có đi lên trấn hay không?"

Sau đó Vương Thúy Phân ở trong sân sẽ gân giọng đáp lại: "Mọi người đi trước đi, tôi và chị dâu cả cùng đi!"

Chị dâu cả trong miệng đồng chí Vương Thúy Phân, chính là bác gái cả của Diệp Tiểu Muội, lúc hai mẹ con thu dọn xong chuẩn bị lên đường, bác gái cả cũng dẫn theo con dâu đi họp chợ. Còn chưa đi ra cửa thôn đã đụng phải một đám đội quân tóc dài, mắt thường có thể thấy đội ngũ rất hùng mạnh.

Một đám bà cô đi đường giống như dưới chân có gió, còn vừa đi vừa nói, chia sẻ chuyện bát quái, Diệp Thư Hoa rất bội phục bọn họ.

Kiểu tóc đáng yêu xinh đẹp của cô cũng bị các bà cô chủ ý tới đánh giá, mọi người đều khen cô khéo tay, để cho cô có thời gian dạy con gái em gái của mình. Đáng tiếc Diệp Thư Hoa vô cùng liều mạng mới có thể đuổi được bước chân của bọn họ, đã không có sức nói chuyện nữa, không thể làm gì khác là giả bộ xấu hổ, không nói tiếng nào. Vất vả đi đến trấn, Vương Thúy Phân chỉ vào tiệm cơm nhà nước ở một bên dặn dò nói.

"Tiểu Muội, nếu như đi lạc thì con hãy chờ chúng ta ở tiệm cơm này, đường về nhà đều phải đi qua chỗ này."

Diệp Thư Hoa nghe nói như vậy, còn đang thầm nghĩ, có nhiều nơi cần đi dạo sao, lại còn sẽ bị lạc?

Cho đến khi bọn họ đi đến hợp tác xã mua bán trong truyền thuyết, Diệp Thư Hoa mới hiểu được hàm nghĩa lời dặn dò của mẹ mình, đi lạc không phải bởi vì trấn rất lớn, mà là hợp tác xã mua bán có rất nhiều người!

Ngay cả cửa hợp tác xã mua bán cũng đã tấp nập người, Diệp Thư Hoa gần như trợn mắt há miệng nhìn một màn này, cô hỏi mẹ: "Chúng ta có thể vào được sao?"

Vương Thúy Phân không cảm thấy có gì lạ: "Xem như chúng ta đến sớm rồi, chắc đồ sẽ không bị bán nhanh như vậy. Đi đến trước cửa chờ đi, rất nhanh người bên trong sẽ đi ra, chúng ta lại chen vào."


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.